Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

NỖ LỰC XÓA BỎ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ VIỆT GIAN CỘNG SẢN HÔM NAY GIÚP THĂNG TIẾN VIỆT NAM TỰ DO NGÀY MAI

***
KÍNH NHỜ QÚY CỤ, QÚY BÁC, ÔNG BÀ, CÔ CHÚ, ANH CHỊ
PHỔ BIẾN RỘNG RÃI BTCN NẦY ĐẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI DÂN
NGUYỄN THÙY DUNG XIN CÁM ƠN TOÀN THỂ QÚY VỊ
***
Chủ đề Bản Tin Cập Nhật 3 (7/09) hôm nay: TỐ CÁO TỘI ÁC VIỆT GIAN CỘNG SẢN

1- Việt gian cộng sản là đảng phản động, chống lại nhân dân !

2- TỰ DO KINH DOANH: Việc làm Ô NHỤC của Việt gian cộng sản: TIẾP TỤC BÁN DÂN LÀM ĐĨ: 51 cô gái "trình diễn" cho đàn ông Hàn Quốc chọn vợ.

3- VĂN HÓA BÁN NƯỚC CỦA VIỆT GIAN CỘNG SẢN: XƯA VÀ NAY.

4- Chống tham nhũng ở VN: Việt gian cộng sản “Nói một đằng, làm một nẻo !”

5- ĐỜI SỐNG XÃ HỘI NGÀY CÀNG SA ĐỌA ĐẾN TẬN CÙNG DƯỚI CHẾ ĐỘ BẠO TÀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN.
6- VIỆT GIAN CỘNG SẢN: CẦN GÌ DÂN TỘC, CẦN GÌ ĐẤT NƯỚC, MIỄN ĐẦY TÚI RIÊNG !

**************************


Thư BBT Blog http://vietnamngaymai.blogspot.com/

Kính anh/chị:

“Tứ hải giai huynh đệ!”
Thời nay thế giới là nhà,
Chung nòi giống Việt đều là anh em.

Thế thì, cùng là con dân đất Việt, dù còn trong nước, dù đã có cơ duyên tản lạc ra bốn phương trời, dù còn khó khăn hay đã ổn định cuộc sống, miễn là cùng có dạ quan hoài đến non sông đất nước, có mối bận lòng đến tương lai tổ quốc dân tộc, thì tất cả chúng ta đều là anh chị em (cùng chung một bọc Mẹ Âu Cơ,) ngoại trừ bè lũ Việt gian bạo quyền cộng phỉ và bọn tay sai hải ngoại, tất nhiên.

Vâng, nếu em đã hay chưa được hân hạnh quen biết với anh/chị thì chúng ta cùng là con dân nòi giống Việt, cùng có chung lòng mong mỏi những điều tốt đẹp cho quê hương yêu dấu của chúng ta, mà trong đó, không nhiều thì ít, chúng ta đều còn có thân nhân ruột thịt, bà con, bè bạn và ĐỒNG BÀO đang sống trong ngục tù rộng lớn dưới sự khống chế, trấn áp của bè lũ phi-cầm-phi-thú Việt gian cộng sản.

Qua hoạt động hàng ngày, em nhận thấy, tuyệt đại đa số, nếu không nói là hầu hết qúy bậc trưởng thượng, qúy cụ ông cụ bà, qúy ông bà, chú bác, anh/chị mà em gởi điện thư đều hoan hỉ, công khai hay thực tế, qua những điện thư phản hồi, hết lòng giúp đỡ, hỗ trợ bọn em trong việc chuyển tin đến mọi người dân trong nước, nâng cao nhận thức về quyền lợi thiết thân của chính họ đã bị bè lũ Việt gian cộng sản tước đoạt từ mấy mươi năm nay, giúp họ thấy rõ, ngoài họ ra, còn vô số người khác cùng chịu chung hoàn cảnh là nạn nhân của bạo quyền Việt gian cộng sản.

Những tin tức hữu ích cũng giúp họ hiểu được là còn có vô số con người can đảm đang sống trong nước y như họ đã dám dũng cảm, hiên ngang đứng lên đối đầu chống lại sự bạo tàn cộng sản, và giúp cho họ bớt sợ hãi, cùng tìm gặp, liên kết với nhau, cùng chống lại sự bạo tàn, thì sự bạo tàn mới dần dần lùi bước. Chứ nếu họ không hành động, bình chân như vại, hay chỉ trông chờ, ỷ lại vào người khác thì chính họ sẽ tự biến mình thành một “con thịt” chờ ngày vào “lò mổ” của Việt Gian cộng sản.

Việc làm đó đã mang lại hiệu quả là ngày càng có nhiều người dẹp bỏ bớt sự sợ hãi, hiên ngang đứng lên, vì đã hết đất lùi. Tin tức trên mạng toàn cầu đã cho thấy hiệu quả đó. Những tờ báo giấy vội vàng chuyền tay, các diễn đàn, những bản tin điện tử cá nhân (blog) “ngoài luồng” xuất hiện và trụ bộ hoạt động ngay trong nước ngày càng nở rộ như nấm mọc sau cơn mưa.

Điều nầy đã khuyến khích tất cả chúng ta, con dân Việt trong và ngoài nước. Làn sóng dân tộc càng dâng cao, thì bạo ác cộng sản sẽ tan biến dần. Kinh nghiệm tại Nga và Đông Âu giúp tất cả chúng ta thêm vững tin vào “LẼ TẤT THẮNG CỦA CHÍNH NGHĨA DÂN TỘC” trong một ngày không xa.

Nếu anh/chị là người ở bên ngoài Việt Nam, anh/chị không “đói” tin, nhưng, anh/chị đang còn ở trong nước, anh/chị sẽ vô cùng khao khát tin tức về Việt Nam, tin thế giới, được đưa lên các diễn đàn một cách tự do. Trong nước, hơn 700 cơ quan báo-đài, vì miếng cơm manh áo, xếp hàng đi “bên lề phải”, đăng tin tuyên truyền một chiều, tin tức trở thành nhàm chán và KHÔNG PHẢN ẢNH ĐÚNG THỰC TRẠNG ĐAU BUỒN CỦA VIỆT NAM NGÀY NAY DƯỚI CHẾ ĐỘ BẠO TÀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN.

Bên trong, bè lũ phản động Việt gian cộng sản ra sức cướp đoạt, bốc lột, trấn áp, bóp nghẹt người dân, nhưng chúng lại ngoan ngoản một cách đê hèn, vâng lệnh quan thầy RỢ HÁN ĐỎ, dâng đất, dâng biển, dâng hải đảo Hoàng Sa-Trường Sa, để mặc ngư dân Việt bị Rợ Hán đỏ bắn giết, bắt giữ ngư dân, cướp đoạt hải sản, đánh chìm tàu thuyền, và cấm đoán ngư dân Việt hành nghề NGAY TRONG LÃNH HẢI của mình.

Bên ngoài, bọn Việt gian cộng sản tình báo nằm vùng, bọn gian thương theo đuôi Việt gian cộng sản giờ thứ 25, bọn theo đóm ăn tàn, bọn theo voi hít bã mía, bọn giá áo túi cơm, bọn trí ngủ mê muội, ra sức đánh phá cá nhân, khích động, gây chia rẽ các hội đoàn, các đảng phái của người Việt hải ngoại, chỉ vì lòng ích kỷ và tham lam chút quyền lợi riêng tư nhỏ bé.

Bọn ngu muội nầy, trong lịch sử dân tộc Việt, thời nào cũng có, chính là bè lũ:

THƯƠNG NỮ BẤT TRI VONG QUỐC HẬN !
CÁCH GIANG DO XƯỚNG HẬU ĐÌNH HOA !

(Điếm đàng xá kể NƯỚC còn ? mất ?
Sa đọa ăn chơi vẫn đêm ngày !
NTD dịch thoát)

Câu nầy cũng được hiểu như:

Cộng Hồ đâu kể NƯỚC còn ? mất ?
Bán NƯỚC buôn DÂN vẫn đêm ngày !

Cả hai bè lũ ác nhân nầy: qủy đỏ VIỆT GIAN CỘNG PHỈ trong nước và bọn người vong bổn TAY SAI NẰM VÙNG bên ngoài đã liên kết với nhau tạo thành thế trận THÙ TRONG GIẶC NGOÀI, ra sức tàn phá đất nước, tàn phá dân tộc, và đánh phá, chia rẽ cộng đồng người Việt khắp năm Châu. Chúng còn được giặc Tàu Rợ Hán đỏ ra sức khuyến khích, hỗ trợ, để mau chóng biến nước Việt Nam thành một tỉnh lẻ của Tàu phù. Đất nước Việt Nam cho đến giờ nầy, ở thế kỷ 21, vẫn còn nghèo đói lạc hậu là vì vậy. Chúng KHÔNG MUỐN ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM TIẾN LÊN VÌ SỢ RẰNG LỊCH SỬ 2000 năm kiên cường CHỐNG KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP PHƯƠNG BẮC sẽ lặp lại.

Trong khi đó, bạo quyền Việt gian cộng phỉ cúc cung tận tụy làm vừa lòng quan thầy Rợ Hán đỏ, ra sức bắt giữ, bịt miệng, tù đày những người lên tiếng về những vụ việc nầy vì họ đã động chạm đến ông chủ/ông thầy/ông cha/tổ tiên chúng: LM Nguyễn Văn Lý, Lê thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Lê Chí Quang, Lê thị Kim Thu, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim, v.v… cùng nhiều người yêu nước khác đang ngày đêm thao thức trước vận mệnh tồn vong của dân tộc quê hương Việt Nam.

Chúng muốn mọi người hãy quên đi tội ác của bè lũ Việt gian cộng sản đang hàng ngày hàng giờ đè nặng lên đời sống của cả một dân tộc 85 triệu người.

Chúng muốn mọi người hãy quên đi tội ác, thái độ ngạo mạn, trịch thượng của Rợ Hán đỏ trong vụ cướp Hoàng Sa Trường Sa, khai thác Bauxite, trong vụ hải tặc Tàu phù Rợ Hán đỏ bắn giết, ngăn cấm ngư dân Việt hành nghề.

Chúng muốn mọi người quên đi tội ác hiện tại của bè lũ THÙ TRONG GIẶC NGOÀI trong việc dâng hiến và tiếp nhận lãnh thổ, lãnh hải VN thành một vùng đất nhỏ bé của Rợ Hán đỏ.

Đối với chúng, Rợ Hồ và rợ Mao (cả hai rợ đều có chung màu đỏ máu,) thì “Sống chết mặc bây ! Tiền thầy bỏ túi !”

Đối với chúng, những việc tày trời nầy chỉ là những việc … vụn vặt, không quan trọng vì không dính dấp gì đến quyền lợi ô nhục của chúng. Việt Nam có trở thành một phần lãnh thổ của Tàu phù đỏ thì càng … “tốt thôi ! (sic!)”.

Chúng muốn người dân Việt bên ngoài Việt Nam không cần phải lo toan làm chi cho mệt. Mọi người Việt hải ngoại hãy nhắm mắt, tai ngơ, bịt miệng quay đi để cho chúng tha hồ hành sự thổ phỉ.
Chúng muốn Mọi người dân Việt trong nước hãy chuẩn bị làm một “con vật” vô danh tiểu tốt trong TRẠI SÚC VẬT khổng lồ của Rợ Hán đỏ và bọn Thái thú VGCS, chờ ngày giờ lên lò mổ hay lò hỏa thiêu như dân chúng Tây tạng, Tân Cương và ngay tại nội địa Trung hoa.

“Tự do kinh doanh” của bè lũ bạo quyền Việt gian cộng sản là tự do đón rước bọn Hán gian đỏ vào Cao nguyên Trung Phần, khai thác Bauxite, giầy xéo quê mẹ, phá hoại môi sinh, gây ô nhiểm nghiêm trọng đến đời sống hàng triệu người dân từ Cao nguyên cho đến đồng bằng, từ miền Trung cho đến miền Nam, và nhất là, bọn Hán gian rợ Tàu phù đỏ sẽ đóng chốt nằm vùng, xâm lăng, hán hóa dân Việt một ngày kia.

Trong khi đó, “Tự do kinh doanh” ngoài biển Đông là bọn giặc Rợ Hán đỏ “tự do” đem tàu quân sự ngụy trang ngư chính hoành hành hải tặc trên Biển Đông, vừa tự do đánh bắt Hải sản, vừa ngăn cấm ngư dân Việt hành nghề, ngăn cấm con mắt của người ngư dân về hành động hải tặc và tình báo của bọn rợ hán đỏ, đồng thời tạo thế gọng kềm giữa bọn rợ Hán “Nằm vùng khai thác Bauxite Cao nguyên VN” & “lực lượng hải tặc rợ Hán đỏ biển Đông”, cùng lúc “hiệp đồng tác chiến” kềm chặt và xâm lăng Việt Nam vào một “ngày D giờ G” thuận tiện nào đó trong tương lai. Rồi đất nước VN sẽ ra sao ?

Những sự kiện hiện tại và tương lai tày trời ghê gớm như vậy là … vụn vặt ư ? (Xin ai đó chia bớt cái u mê ám chướng ngu muội, thật tình hay vờ vịt, với em nhé ! Ai đó cùng với bọn VGCS “nở lòng nào khư khư ôm lấy một mình” ? 79 năm ngu muội cộng sản quá đủ rồi tính từ năm 1930 !)

Đối với chúng, bè lũ Rợ Hồ, tay sai tại hải ngoại, và Rợ Mao, túi tiền và quyền lợi riêng của nhóm nhỏ bọn chúng mới là lớn lao, mới là quan trọng, mới là tổng thể. Đối với chúng, không có việc nào khác quan trọng lớn lao hơn. Và, chúng muốn mọi người hãy để yên cho hành động bán nước và cướp nước của chúng.

CỘNG HỒ CHĂM CHỈ BUÔN DÂN TỘC !
RỢ HÁN THA HỒ CƯỚP NƯỚC NON !

Kinh tởm thay bè lũ BÁN NƯỚC và CƯỚP NƯỚC !

Nhưng, sự đời CÙNG TẮC BIẾN, BIẾN TẮC THÔNG. Ý muốn của bè lũ THÙ TRONG GIẶC NGOÀI đến một lúc nào đó sẽ tan tành như bọt biển trước SỨC ĐỀ KHÁNG MÃNH LIỆT CỦA CON DÂN VIỆT NAM TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC, sức đề kháng một lần nữa sẽ ghi thêm trang SỬ mới huy hoàng cho dân tộc Việt bất khuất.

Anh/chị nghĩ thế nào ?
(THỜ Ơ VỚI ĐẠI CUỘC CỦA ĐẤT NƯỚC ?
Đồng ý hay a tòng với hành vi BÁN NƯỚC và CƯỚP NƯỚC nầy ?
Nhất định không ! Trăm lần không ! Ngàn lần không ! Triệu lần cũng không ! Em hoàn toàn không thể nào tin như vậy ! Mà …)

… Nhất định Anh/chị sẽ GÓP MỘT BÀN TAY VÀO SỨC ĐỀ KHÁNG CỦA DÂN TỘC ?
Anh/chị muốn CHÍNH MÌNH LÀ MỘT NHÂN TỐ TRONG SỨC ĐỀ KHÁNG CỦA TOÀN THỂ VIỆT TỘC ĐỂ CHO ĐẤT NƯỚC CÓ CƠ HỘI VƯƠN LÊN ?

Em hết sức ghi ơn anh/chị đã suy nghĩ cùng dân tộc, đất nước và đóng góp phần mình cho vận hội mới của cả một dân tộc đang nổ lực hồi sinh và vươn lên. Hành vi của anh/chị sẽ đi vào sử xanh.

Nhân đây em cũng vô cùng cảm động và biết ơn qúy bậc trưởng thượng, các bạn trẻ, hàng trăm anh/chị trong và ngoài nước đã động viên, đã khuyến khích, đã giúp đỡ bọn em phổ biến những tin tức này cho mọi người con dân Việt, nhất là chuyển đến người dân trong nước. Đất nước sẽ mau chóng đến hồi hanh thông một phần cũng nhờ vào tấm lòng quan hoài với vận nước và bàn tay đóng góp qúy báu của toàn thể qúy vị, qúy cụ, qúy ông bà, chú bác, anh/chị.

Thân mến kính chào anh/chị.

NGUYỄN THÙY DUNG

http://www.vietnamngaymai.blogspot.com/



***





PHẦN THÔNG TIN CẬP NHẬT
__________


1- VIỆT GIAN CỘNG SẢN LÀ ĐẢNG PHẢN ĐỘNG CHỐNG LAI NHÂN DÂN !

Vietnamexodus.com

Thượng tọa Thích Viên Định phản đối Công an CỘNG SẢN kết án bừa bãi người hiền lương và vạch trần tính chất phản động của Đảng Cộng sản :

Tội chính trị, phản động, tuyên truyền chống Xã Hội Chủ Nghĩa là gì?

Thích Viên Định

Vừa qua, Công an Sài gòn đã mời tôi đến trụ sở làm việc, hạch xách việc tôi đọc bản Thông Điệp Phật Đản 2553 của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) trong Lễ Phật Đản tại chùa Giác Hoa. Công an cho rằng, trong bản Thông Điệp đó có lồng vào một đoạn “Lời Kêu Gọi Bất Tuân Dân Sự Bảo vệ Tổ Quốc” của Đại Lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, Xử Lý Viện Tăng Thống kiêm Viện trưởng Viện Hóa Đạo, GHPGVNTN, mà nội dung “Lời kêu Gọi” có tính cách chính trị, Thông Bạch Phật Đản không được dính vào chuyện thời sự đất nước...

Nghe Công an nói rằng "Lời Kêu Gọi" có tính cách chính trị. Tôi rất bất ngờ, nên hỏi lại: - Tại sao các anh cho rằng Lời kêu Gọi Bất Tuân Dân Sự, Bảo Vệ Tổ Quốc của GHPGVNTN là chính trị? Trung cộng sợ mất miếng mồi, nên nói xấu, xuyên tạc Lời Kêu Gọi của GHPGVNTN đã đành, chứ các anh là người Việt nam mà cũng nói như vậy à ? Theo ý tôi, việc lập đảng phái, tranh cử, giành chính quyền, điều hành đất nước, mới là làm chính trị, còn việc biểu tình, chống xâm lăng, bảo vệ đất nước của người dân, sao các anh lại cho là làm chính trị ? Đất nước đã bị Trung cộng bành trướng, xâm chiếm biên giới phía Bắc và các hải đảo Trường sa, Hoàng sa ở biển Đông, nay lại bày chuyện khai thác bau-xít, âm mưu chiếm cứ Tây nguyên của Việt nam, các anh không thấy hay sao ? Vừa qua, tôi nói tiếp: - Các tướng lãnh, các nhà trí thức cũng đã lên tiếng phản đối việc Nhà cầm quyền Việt Nam cho Trung cộng vào Tây nguyên khai thác bau-xít, gây ra nhiều nguy hại về môi trường, văn hóa, xã hội, không có lợi về kinh tế, và nhất là rất nguy hiểm cho quốc phòng. - Các Dân biểu họp Quốc Hội cũng cho rằng, nhà nước “lách luật” để khỏi phải hỏi ý kiến Quốc Hội, trong việc cho Trung cộng khai thác bau-xít ở Tây nguyên. - Các anh không thấy hay sao? Công an trả lời rằng: - Trung cộng chiếm Hoàng sa, Trường sa thì có, chứ Tây nguyên thì chưa, nhưng Trường sa thì Việt nam vẫn còn giữ một số… vài ba hòn đảo, còn việc khai thác Bau-xit là chính sách của Đảng và Nhà nước, tôn giáo không nên dính vào việc này….

Tôi giải thích cho họ biết rằng, Phật giáo Việt nam có truyền thống từ hai nghìn năm nay, lúc nào cũng gắn liền với vận mạng thịnh suy của dân tộc. Phật giáo Việt nam tuy không ra tranh giành quyền lực thế gian, nhưng không vì vậy mà chỉ lo tu hành cho riêng cá nhân mình, chỉ lo cho đạo giáo mình, mà bỏ mặc, không lo lắng đến sự tồn vong của dân tộc, đến sự đau khổ của dân sinh. Trái lại, Phật giáo luôn sát cánh cùng dân tộc trong việc dựng nước và giữ nước, cùng gánh vác, trang trải mọi sự thịnh suy, thăng trầm với dân tộc.

Trong Thư Chúc Xuân Ất Dậu, năm 2005, gửi đến quí vị nhân sĩ, trí thức, văn nghệ sĩ và đồng bào, Đại Lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã minh định : “Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất và trong cương vị Tăng sĩ, chúng tôi không làm chính trị, không tham gia chính trị. Nhưng chúng tôi phải có thái độ chính trị. Thái độ này thể hiện giáo lý nền tảng của đạo Phật, là cứu chúng sinh ra khỏi mọi nạn ách, khổ đau để tạo điều kiện giác ngộ. Hẳn nhiên thái độ ấy tùy thuộc các chính sách của Nhà nước có phục vụ quảng đại quần chúng nhân dân hay không”. Hòa thượng nhấn mạnh thêm : “Tuy không làm chính trị, nhưng Giáo hội ủng hộ mọi nỗ lực chính trị nhằm bảo vệ đất nước, bảo vệ truyền thống văn minh nòi giống, âu lo cho mỗi con người được sống đời no ấm, tự do, được hưởng trọn các quyền ghi trong Công ước quốc tế về Các quyền Dân sự và Chính trị mà Việt Nam tham gia ký kết tại LHQ từ năm 1982”. Trái lại, giới “nam nữ Cư sĩ Phật tử tại gia" sống giữa xã hội có toàn quyền tham gia và đóng góp trên mọi lĩnh vực của đời sống như kinh tế, văn hóa, xã hội, khoa học, kỹ thuật, chính trị, v.v... với tinh thần lợi tha bình đẳng”.

Gần đây, cá nhân tôi, cũng như nhiều Ban Đại Diện GHPGVNTN các tỉnh, thành trong toàn quốc, đã phúc trình về, cho thấy rằng, công an thường đem các tội “chính trị”, “phản động”, “nói xấu, tuyên truyền chống xã hội chủ nghĩa” để gán ghép, đe dọa các thành viên, các Phật tử, tín đồ thuộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Các đảng phái, các nhân sĩ, trí thức, văn nghệ sĩ, sinh viên học sinh, những người biểu tình chống Trung cộng xâm lăng, những người vận động cho Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho Việt Nam cũng thường bị kết các bản án như vậy.

Ở Việt Nam, ai bị kết vào các tội “chính trị”, “phản động”, “tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa”, bị bản án rất nặng. Từ khi Cộng sản nắm chính quyền, người dân trong nước, ai ai cũng khiếp sợ các bản án quái ác này.

Nhưng, tội “chính trị”, “phản động”, “tuyên truyền chống xã hội chủ nghĩa” là gì mà lại bị kết án nặng?

1- Tội làm chính trị:

Làm chính trị tốt hay xấu? Ai được quyền làm chính trị?
Nếu cho chính trị là xấu, ai làm chính trị phải bị tù, thì các đảng viên Đảng cộng sản phải bị tù trước, vì đảng cộng sản, cũng là một đảng chính trị ?!

Hay là, đảng Cộng sản được đặc quyền làm chính trị ? Còn 85 triệu người dân Việt Nam, bị đảng khống chế, mất quyền công dân, không có quyền làm chính trị ? Như vậy là nhà cầm quyền cộng sản đã vi phạm Điều 50, Chương V của Bản Hiến Pháp năm 1992: “Ở nước CH/XHCN Việt Nam, các quyền con người về chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa và xã hội được tôn trọng, thể hiện ở các quyền công dân và được qui định trong Hiến Pháp và luật.

Đã hơn 2 thế kỷ nay, tất cả các nước văn minh, người dân đã có Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, được ứng cử, bầu cử người lãnh đạo đất nước một cách công khai, hợp pháp. Trong khi đó, Việt Nam, suốt 100 năm bị thực dân đô hộ, rồi tiếp đến 60 năm bị cộng sản cai trị, người dân vẫn không có tự do, dân chủ, nhân quyền, không có quyền ứng cử, bầu cử, lựa chọn người lãnh đạo cho đất nước mình. Người dân Việt nam không có quyền phát biểu chính trị ?!

2- Tội “Tuyên truyền chống xã hội chủ nghĩa”.

- “Xã hội chủ nghĩa” là gì?

Sau khi cưỡng chiếm miền Nam, năm 1975, Nhà cầm quyền cộng sản hô khẩu hiệu: “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã hội chủ nghĩa”. Ở nông thôn, tiến hành cải cách ruộng đất. Tất cả ruộng đất đều phải vào hợp tác xã, không ai được phép làm riêng lẻ như trước. Ở thành thị, cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản, tư thương. Các nhà máy, xí nghiệp, cơ sở buôn bán tư nhân đều bị tịch thu, nhà cầm quyền quản lý tất cả mọi dịch vụ từ sản xuất đến buôn bán, giao dịch. Những ai chống đối thì bị tù tội, tử hình. Sau hết đến chiến dịch đổi tiền, mỗi nhà chỉ được đổi một số tiền giới hạn rất ít. Không ai còn làm ăn buôn bán gì được nữa. Toàn dân bỗng chốc trở thành vô sản.

Nhưng cũng vì làm tập thể, cha chung không ai khóc, không ai có trách nhiệm, kinh tế cả nước dần đi đến chỗ kiệt quệ. Suốt trong 10 năm, từ 1975-1985, người dân cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, bệnh tật không có thuốc thang, cả dân tộc chìm đắm trong cảnh cơ hàn, tuyệt vọng.

Sau 10 năm “ Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Xã hội chủ nghĩa”, thất bại về kinh tế, đưa đất nước đến chỗ kiệt quệ, nhà cầm quyền cộng sản đành “đổi mới”, xét lại, trở về cách làm ăn theo kinh tế thị trường tư bản như trước năm 1975, kinh tế dần được hồi phục. Nhưng vì độc tài, độc đảng, không có cơ chế kiểm soát, nên đất nước lại sinh ra nạn tham nhũng, cắt xén, hối lộ tràn lan, trở thành quốc nạn, làm cho kinh tế chậm phát triển, văn hóa, đạo đức suy đồi, xã hội băng hoại, đất nước càng ngày càng tụt hậu, tất cả mọi mặt đều thua kém các nước trong khu vực, làm sao theo kịp các quốc gia văn minh trên thế giới ?

Trải qua 34 năm, qua hai giai đoạn, hai đường hướng kinh tế khác nhau, đối lập nhau. Giai đoạn đầu, theo vô sản, từ 1975-1985 và giai đoạn sau, theo kinh tế thị trường tư bản, từ 1986 đến nay. Không biết “Nhà nước Xã hội chủ nghĩa” là nhà nước nào ? ứng vào giai đoạn nào ? Nhà nước vô sản ? hay Nhà nước tư bản ? Nhà nước nào là “Nhà nước Xã hội chủ nghĩa” ? Không ai biết được “Nhà nước Xã hội chủ nghĩa” là gì, thì làm sao biết được tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước Xã hội chủ nghĩa” là tội gì ?

Một tội danh rất mờ ám, không rõ ràng ! Nhưng rất nhiều người bị tù tội vì cái tội danh ác độc này. Trong thế giới văn minh, không người nào phải chịu tội mà mình không biết là tội gì.

3- Tội “phản động

Phản là ngược lại, động là làm, hoạt động, nghĩa là làm ngược lại, ngăn cản xu thế tiến hóa của nhân sinh, của vũ trụ, hoặc làm trái với chủ thuyết, tôn chỉ, mục đích của đảng phái, tổ chức, đoàn thể mình đề ra. Ví dụ như:

Đảng Cộng sản Việt Nam theo chủ thuyết vô sản Mác-Lênin, chủ trương kinh tế tập trung, nhưng ngược lại, các đảng viên làm kinh tế theo kiểu tư bản, đó là một hành vi phản động ?!

Đảng Cộng sản Việt nam chủ trương xóa bỏ giàu nghèo, mọi người đều bình đẳng, nay đảng viên cộng sản tham nhũng, hối lộ, giàu kếch xù, trở thành những nhà Tư bản đỏ, trong khi dân chúng vẫn đói rách, nghèo nàn, đó chính là phản động ?!

Đảng Cộng sản chủ trương không có người bóc lột người, nay lại mời các nhà tư bản vào làm ăn, nhưng lại không cho công nhân thành lập công đoàn độc lập để tự bảo vệ quyền lợi của mình, tạo cơ hội, điều kiện cho các nhà tư bản dễ dàng bóc lột công nhân, đó là hành vi phản động ?!

Tự do, Dân chủ, Nhân quyền là nguyện vọng, là mục đích theo duổi của toàn dân Việt trên một thế kỷ nay, đó cũng là xu thế chung của các dân tộc văn minh trên thế giới, vậy mà đảng Cộng sản Việt Nam lại viện lý do khác nhau về văn hóa, dân tộc, địa phương để phản đối, ngăn cản các ước mơ của dân tộc, đó chính là một hành vi phản động ?!

Chưa có một cuộc trưng cầu dân ý nào để tìm hiểu xem dân tộc Việt nam có muốn đi theo chủ thuyết vô sản, độc tài toàn trị hay không. Tuy nhiên, qua 10 năm áp dụng hợp tác xã, làm chung, ăn chung, kinh tế xuống thấp rất rõ ràng, vì bị nhân dân tẩy chay, không hợp tác, việc đó là bằng chứng cho thấy, 85 triệu người dân Việt nam, trừ 3 triệu đảng viên cộng sản, không ai muốn theo vô sản, độc tài cả.

Con người, ai cũng muốn giàu có, muốn tự do, dân chủ, nhân quyền. Đó là xu thế chung của các dân tộc văn minh ngày nay. Ước muốn đó là tự nhiên, là đúng đắn, là đúng qui luật, không thể gọi là phản động. Đảng phái nào, tổ chức nào cản trở tiến trình tự do, dân chủ, nhân quyền, hạnh phúc, văn minh của Dân tộc mới là đảng phái hay tổ chức phản động.

Gần 3 trăm triệu dân của Liên xô cũ, 100 triệu dân các nước Cựu Cộng sản Đông Âu đã từ bỏ chế độ độc tài, độc đảng, vô sản, vô thần, để đi theo con đường Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, văn minh, tiến bộ, đều là phản động cả hay sao?

Với hệ thống thông tin tối tân, nhanh chóng ngày nay, thế giới quần tụ thân tình và gần nhau hơn. Tin tức, hình ảnh, thời sự hằng ngày trên khắp thế giới được trình chiếu trên truyền hình, trên mạng Internet, nên người dân đã hiểu biết thế nào là tự do, dân chủ, nhân quyền, thế nào là vinh quang, thế nào là tủi nhục.

Hoạt động chính trị của người dân, của các đảng phái trong các nước trên khắp thế giới là việc làm bình thường. Nhưng Việt Nam, nhà cầm quyền cộng sản, lại cho là có tội, tội làm “chính trị”!

Chuyện chỉ trích, phê bình, bất đồng về việc làm của chính phủ, của đảng cầm quyền là chuyện bình thường trên khắp thế giới, thế mà Cộng sản Việt Nam lại gán việc đó vào tội “phản động” !

Nhà cầm quyền độc tài Cộng sản Việt Nam, từ năm 1986, đã từ bỏ vô sản chuyên chính, đi theo con đường kinh tế thị trường, không những, mời tư bản vào khai thác, mà còn đưa nhân công đi làm thuê, làm mướn khắp thế giới, để cho tư bản mặc tình bóc lột, chẳng còn gì gọi là “Xã hội chủ nghĩa” nữa, sao lại bịa ra cái tội “Tuyên truyền chống nhà nước Xã hội chủ nghĩa” ?

Cho nên các tội “chính trị”, “phản động”, “tuyên truyền chống nhà nước Xã hội chủ nghĩa”, chỉ có trong 4 nước độc tài Cộng sản còn sót lại mà thôi. Những quyền, đương nhiên, của người dân ở các quốc gia dân chủ lại biến thành tội ở các nước độc tài Cộng sản.

Người dân Việt Nam vốn mang nặng tình đồng bào, đoàn kết, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Đa số dân Việt lại là Phật tử, với lòng từ bi thương xót, cứu giúp chúng sanh, không thụ động ai lo phần nấy, bỏ mặc nhân sinh, bỏ mặc dân tộc, an phận riêng mình. Đó cũng là tinh thần Lục Độ Tập Kinh: “Bồ tát thấy dân kêu ca nên xông vào chốn lửa dữ để cứu chúng sanh thoát khỏi ách nạn lầm than”.

Thích Viên Định.

**************


2- “TỰ DO KINH DOANH” dưới chế độ VGCN !!!???
(Thân tặng những ai ca tụng “tự do kinh doanh” và “nền kinh tế hùng mạnh” của bọn Việt gian cộng sản)

Việc làm Ô NHỤC của Việt gian cộng sản: TIẾP TỤC BÁN DÂN LÀM ĐĨ


51 cô gái "trình diễn" cho đàn ông Hàn Quốc chọn vợ

Calitoday.com
Jul 07, 2009

Cali Today News - Dịch vụ lấy chồng (Nam) Hàn (Quốc) hay nói chung là chồng ngoại vẫn là một dịch vụ kiếm ăn khá và các cô gái trẻ vẫn muốn lấy chồng nước ngoài, dù trong thời gian qua những bi kịch lấy chồng Hàn quốc đã được phơi bày trên báo chí quốc nội cũng như hải ngoại.

Hình ảnh và câu chuyện hàng chục cô gái Việt sắp hàng chờ các ông Hàn quốc xem mắt như ngày xưa các ông chủ da trắng xem mắt người nô lệ trước khi quyết định mua, khiến cho nhiều người đau lòng… Tại sao họ phải lấy chồng Hàn quốc? Tại sao các cô trẻ phải bỏ đi danh dự và sĩ diện của mình để “khoe hàng” cuả mìmh với mong cầu được các chàng trai Hàn ghé mắt? Tại sao và một ngàn câu hỏi tại sao????

Gần đây nhất, lại xảy ra thêm một lần nữa, cả chục cô gái Việt xếp hàng chờ… tới phiên mình… được nhìn tới… với chút hy vọng… mang theo… như bản tin nhỏ của Đàm Huy từ báo Thanh Niên dưới đây…

“Khoảng 10 giờ 30 ngày 7.7, trinh sát Đội 5, Phòng CSĐT tội phạm về trật tự xã hội (PC14), Công an TP.HCM phối hợp với Công an Q.Bình Tân, TP.HCM kiểm tra nhà số 479/12/11 Hương lộ 2, P.Bình Trị Đông, Q.Bình Tân và bắt quả tang 5 môi giới tổ chức cho người Hàn Quốc xem mắt 51 cô gái để chọn làm vợ. Tại hiện trường, cơ quan công an đã lập biên xử lý 5 môi giới và 6 người Hàn Quốc xem mắt. Theo thông tin ban đầu, đầu tháng 7.2009, nhóm người Hàn Quốc đã liên lạc với môi giới Nguyễn Quang Mậu (47 tuổi, ngụ Q.Tân Phú, TP.HCM) lên kế hoạch tổ chức xem mắt. Sau đó, Mậu gọi cho Vũ Thị Bạch Yến (26 tuổi, ngụ Q.Bình Tân), Dương Quốc Thái (34 tuổi, ngụ Q.Phú Nhuận, TP.HCM) tìm các cô gái có nhu cầu lấy chồng Hàn Quốc và lo địa điểm xem mắt. Yến đã thuê địa điểm trên tổ chức.

Đáng chú ý, trong số môi giới bị bắt, năm 2007, Yến và Thái đã từng bị công an lập biên bản xử phạt về hành vi môi giới hôn nhân trái phép tương tự như trên. Theo một cán bộ của PC14, nếu người nào bị xử phạt hành chính 3 lần về hành vi nói trên sẽ bị đề nghị xử lý hình sự.”

************************

3- VĂN HÓA VIỆT GIAN CỘNG SẢN LÀ THỨ VĂN HÓA BÁN NƯỚC

DCVOnline.net
06-07-2009
Diễn đàn dân chủ


Đỗ Thái Nhiên

Ông Stalin ơi! Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, ông mất! Đất trời còn không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười!
(Tố Hữu)

Văn hóa là quá trình đưa đời người, xã hội loài người tiến lên văn minh. Trên con đường tìm tới văn minh, có rất nhiều cá nhân hoặc tập thể đã lạc bước đi vào thế giới phản văn minh. Tuy nhiên, do thói quen thông thường của ngôn ngữ dân gian: nhiều hiện tượng phản văn hóa vẫn được gọi là văn hóa. Văn hóa Marx Lenine, văn hóa trọng nam, khinh nữ là các loại phản văn hóa điển hình.

Trong lãnh vực bang giao quốc tế, khi một nhà cầm quyền vì tham vọng vinh thân phì gia đã bán đứng quốc gia mình, đồng bào mình cho ngoại bang, nhà cầm quyền kia đã thực sự bộc lộ văn hóa phản văn hóa, gọi tắt là văn hóa bán nước.

Thế nào là sự khác biệt về tâm lý chính trị giữa văn hóa ái quốc và văn hóa bán nước? Câu trả lời nằm ở bản tin sau đây:Ngày 23/06/2009 thư viện Nixon tại nam California công bố một đoạn băng trong số 150 giờ thu âm và 30 nghìn trang tài liệu có liên quan đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, tổng Thống Nixon và ông Henri A. Kissinger. Tài liệu vừa nêu cho biết: ông Nixon đã yêu cầu ông Kissinger nói cho tổng thống VNCH biết là quốc hội Mỹ sẽ cắt viện trợ nếu Saigon chống hòa đàm Ba Lê. Tại một đoạn băng khác, Nixon không ngần ngại xác nhận: Để buộc tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ký vào hòa đàm Ba Lê, Nixon sẳn sàng “Cắt đầu ông Thiệu, nếu cần thiết” (cut off his head, if necessary).

Lời lẽ thô tục của Nixon cho thấy tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã cố gắng hết sức mình trong việc bảo vệ quyền lợi của Miền Nam Việt Nam nói riêng và Việt Nam nói chung.

Mặt khác, ngày nay các nguồn sử liệu khác nhau đã chứng minh: tổng thống Ngô Đình Diệm nhiều lần bác bỏ ý muốn của chánh phủ Mỹ trong kế hoạch mang binh lính Hoa Kỳ vào lãnh thổ Việt Nam để trực tiếp chiến đấu chống CS .

Trong quan điểm của tổng thống Diệm: Chỉ có người Việt Nam mới có khả năng và thẩm quyền giải quyết vấn đề Việt Nam. Thái độ yêu nước kiên cường của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã bị chính quyền Hoa Kỳ hồi bấy giờ trả đủa bằng vụ thảm sát Tổng Thống Diệm cùng bào đệ của ông là ông Ngô đình Nhu ngày 02/11/1963.
Quan hệ không mấy tốt đẹp, nếu không muốn nói là tệ hại, giữa hai vị tổng thống của Miền Nam Việt Nam với Hoa kỳ đã nêu bật sự thật rằng: mỗi người có một hoàn cảnh lịch sử khác nhau, thế nhưng, cả hai đều nhiệt tình yêu nước. Bên cạnh hai vị tổng thống yêu nước, Miền Nam Việt Nam trước 1975 còn có cả một quân đội yêu nước, một xã hội yêu nước.
Tại sao lòng yêu nước lại là một tình cảm phổ biến như thế kia ?
Thưa rằng đường vận động tình cảm chẳng khác nào một vòng trôn ốc trong không gian. Nó biểu thị: tình cảm của mỗi người xuất phát từ buổi ấu thời rồi phát triển dần ra cả về phẩm lẩn lượng.

Tuổi ấu thơ yêu cha mẹ, yêu anh chị em, tuổi thiếu nhi yêu hàng xóm láng giềng, yêu bạn bè, yêu trường yêu lớp. Tuổi thành niên yêu quê hương, yêu quốc gia, dân tộc.

Tại Miền Nam Việt Nam trước 1975, giáo dục học đường cũng như giáo dục xã hội đã dưỡng dục tình cảm con người theo đúng biểu đồ hình trôn ốc vừa nói.

Nhờ vậy, mặc dầu bị chiến tranh quấy phá, xã hội Miền Nam Việt Nam trước đây vẫn là một xã hội đằm thắm tình người.

Tình đối với Mẹ Cha chính là tình tạc dạ ghi ơn:“ Bây giờ cá lý hóa long Đền ơn Cha Mẹ ẳm bồng ngày xưa.”

Tình đối với nước non thể hiện qua cung cách dân gian vẽ lại bức tranh quê hương:

“Hải Vân bát ngát ngàn trùng
Hòn Hồng ở đấy là trong vịnh Hàn
Xưa nay qua đấy còn truyền
Lối đi lô giản thẳng miền ra khơi.”

Những diễn tả vừa trình bày tuy khái quát nhưng đủ để thể hiện rằng sinh hoạt tình cảm của con người rất được xã hội Miền Nam Việt Nam trân trọng nuôi dưỡng và phát triển. Cao điểm của tình cảm kia là lòng yêu nước.
Nói chung, tình cảm là linh hồn của văn hóa. Vì vậy văn hóa của Miền Nam Việt Nam chính là văn hóa ái quốc.

Bây giờ hãy khảo sát giáo dục tình cảm dưới chế độ CSVN. Ngay từ những ngày còn nằm trong nôi, trẻ con đã được giáo dục theo kiểu:

“Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng, con gọi Stalin”
(Tố Hữu)

Và sau đây, hãy nhìn vào trong tim của người CS để hiểu được thế nào là tình vợ chồng, tình con cái đối với cha mẹ và lòng tự trọng của giới cầm bút dưới quyền thống trị của CS:

“Ông Stalin ơi! Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, ông mất! Đất trời còn không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười!
(Tố Hữu)

Song song với giáo dục thần thánh hóa lãnh tụ, nhà cầm quyền Hà Nội còn thường xuyên nhồi nhét vào đầu óc của người dân phương châm “Trung với đảng, hiếu với dân”. Trung với đảng thì rõ ràng và cụ thể: ai không trung với đảng tức là chọn con đường đối mặt với công an.

Đặc biệt ý nghĩa của nhóm chữ “hiếu với dân” đã được CSVN giải thích bằng hình ảnh đảng cướp đất, cướp nhà của người dân, đảng bỏ mặc cho dân bị đè bẹp dưới họa Tây Nguyên, đảng quay lưng lại với cảnh cùng cực của ngư dân khi ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc cấm đánh cá ngay trên biển của Việt Nam.

Từ “Tiếng đầu lòng, con gọi Stalin” cho đến con đường “trung với đảng, hiếu với dân” là cả một quá trình “trồng người” của CS. Người do CS giáo dục và đào tạo là những người chỉ biết nhắm mắt bảo vệ quyền lợi của đảng và hoàn toàn vô cảm trước những khổ đau của người dân, trước những suy tàn của tổ quốc. Đó là cội nguồn tâm lý chính trị giải thích sự ra đời của văn hóa bán nước.

Sau đây là tin tức bán nước điển hình:Ngày 16/06/2009, trên đài BBC, LS Lê Quốc Quân cho biết: LS Lê Công Định và LS Lê Quốc Quân đang chuẩn bị tiến hành thủ tục khởi kiện Trung Quốc trước tòa án quốc tế về việc Bắc Kinh ra quyết định cấm ngư dân Việt Nam đánh cá trên biển Việt Nam.

Lo sợ các LS Việt Nam sẽ làm phiền lòng Trung Quốc, ngày 13/06/2009 CSVN vội vàng tống giam LS Lê Công Định bằng lệnh bắt khẩn cấp.

Đặc biệt hơn nữa, ngày CSVN tống giam LS Định cũng chính là ngày Hà Nội linh đình đón rước đoàn đại biểu đảng CS Trung Quốc. Nhân dịp này Nông Đức Mạnh kính cẩn trình lên triều đình Bắc Kinh rằng: “Đảng, nhà nước, và nhân dân Việt Nam trước sau như một, luôn coi trọng và sẽ làm hết sức mình để giữ gìn và phát triển quan hệ hữu nghị, hợp tác truyền thống giữa hai đảng, hai nước và nhân dân hai nước.” (Hết lời dẫn)

Đối nội CSVN thẳng tay đàn áp người dân yêu nước để vừa tạo thuận lợi cho Trung Quốc tự do xâm lấn Việt Nam, vừa củng cố quyền hành của triều đình Hà Nội.

Đối ngoại CSVN tiếp tục vòng tay cúi đầu trước Trung Quốc để ôm ảo vọng là Trung Quốc sẽ tận tình bảo vệ CSVN ở ngôi vị thống trị Việt Nam miên viễn.

Càng ngày càng có nhiều sự kiện cho thấy một cách hiển nhiên là CSVN đã và đang bán nước cho Trung Quốc. Hành động bán nước kia xuất phát từ tâm lý của những người sinh ra, lớn lên và hấp thụ trọn vẹn văn hóa bán nước. Đối với CSVN, bán nước là bản chất hằng cửu chứ không là hiện tượng nhất thời.

Đó là lý do giải thích tại sao từ rất lâu quần chúng Việt Nam đã nêu bật ý kiến CSVN chỉ có thể bị thay thế chứ không thể sửa sai.

____________________________________

Bài do tác giả gởi. DCVOnline biên tập và minh hoạ.

*********************




4- Chống tham nhũng ở VN: Việt gian cộng sản “Nói một đằng, làm một nẻo !”
Người Việt Online, Wed, July 08, 2009



TT Nguyễn Văn Thiệu: Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm !
Nhà văn Xuân Vũ: Cộng sản, nói thì nói láo, làm thì làm bậy !


Vụ bắt giữ Huỳnh Ngọc Sỹ, nguyên phó giám đốc Sở Giao Thông Công Chánh Sài Gòn do Nhật Bản phát giác là một vết nhơ cho các “Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng” của Việt Nam. (Hình: AFP/Getty Images)


LTS: Trong nhiều năm qua, nhà cầm quyền Việt Nam đã cho thành lập “Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng” từ cấp trung ương đến cấp tỉnh, đồng thời đã có gần 320,000 quan chức của chế độ phải kê khai tài sản theo luật ở Việt Nam. Thế nhưng cho đến nay, số vụ tham nhũng do các “Ban chỉ đạo” này phát hiện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ða số các vụ tham nhũng lớn đều được giới truyền thông phanh phui, người dân hay các cơ quan ngoại quốc tố cáo.
Trên Blog's Osin, nhà báo Huy Ðức vừa có bài viết “Tham Nhũng và Quyền Riêng Tư” cho thấy việc chống tham nhũng ở Việt Nam chỉ là chuyện “nói một đằng, làm một nẻo”.

***


Trong khoảng từ 1 Tháng Mười Hai 2008 đến 31 Tháng Năm 2009, theo Viện Kiểm Sát Tối Cao: số vụ án tham nhũng mới khởi tố giảm 12%; số bị can tham nhũng giảm 18.7%. Ðặc biệt, đối tượng bị khởi tố vì tham nhũng là quan chức ở cấp trung ương, cấp tỉnh giảm nhiều trong khi quan chức cấp xã, huyện lại tăng so với cùng kỳ năm trước.

Cùng thời gian đó, một cuộc khảo sát do Tập Ðoàn Ernst &Young và VCCI tiến hành cho thấy, “hơn 80% doanh nghiệp liên quan đến tham nhũng và 48% doanh nghiệp đã từng mất hợp đồng, mất cơ hội làm ăn vì không đưa hối lộ.” Nếu không có cuộc khảo sát độc lập nói trên, thì những con số mà Viện Kiểm Sát Tối Cao đưa ra dễ mang lại cảm giác, tham nhũng đã giảm sau khi có “Luật Phòng Chống” và sau khi có các “Ban Chỉ Ðạo”.

Luật Phòng Chống Tham Nhũng buộc “cán bộ từ phó trưởng phòng của ủy ban nhân dân huyện”, thậm chí “một số cán bộ, công chức tại xã, phường” cũng phải kê khai tài sản “có giá trị từ năm mươi triệu đồng (khoảng 3,000 đô la) trở lên.”

Tuy nhiên, chưa có vụ tham nhũng nào được phát hiện dựa trên các bản kê khai tài sản. Vụ PCI, khi vừa xảy ra, cho dù phía Nhật yêu cầu Việt Nam điều tra tài sản của ông Huỳnh Ngọc Sỹ ngay, nhưng “bản kê khai tài sản” của ông Sỹ dường như đã không trở thành một trong những căn cứ giúp tìm ra khoản tiền hối lộ, được nói là, có thể lên tới hàng triệu đô la tiền mặt.

Buộc kê khai tài sản của cán bộ, từ cấp phường xã, tưởng như có thể bày tỏ được khát vọng chống tham nhũng một cách lớn lao. Nhưng, sở dĩ phương thức chống tham nhũng khá hiệu quả ở nhiều quốc gia này đã không phát huy tác dụng ở Việt Nam là bởi người dân không tiếp cận được thông tin về tài sản mà cán bộ đã từng kê khai ấy. Gần 320,000 người phải kê khai tài sản theo luật ở Việt Nam mà vẫn không làm cho dân chúng quan tâm. Trong khi, ở Hàn Quốc, “Ủy Ban Ðạo Ðức Công Chức” chỉ cần công bố tài sản khai báo của trên dưới một trăm người là “thế trận chống tham nhũng” ngay lập tức được toàn dân ủng hộ.

Từ năm 1981, Tổng Thống Chun Doo-hwan của Hàn Quốc đã ban hành “Luật Ðạo Ðức Công Chức”, theo đó quy định chế độ đăng ký tài sản. Tuy nhiên, luật này đã không phát huy tác dụng vì nhà độc tài Chun Doo-hwan đã giữ những bản kê khai ấy “trong hồ sơ”. Luật chỉ thực sự phát huy tác dụng từ năm 1988, khi Tổng Thống Roh Tae-woo đứng ra công khai tài sản của mình và đặt tài sản của 103 quan chức khác dưới sự “giám sát của dân chúng”.

Sở dĩ “việc tiết lộ thông tin của hồ sơ xác minh (tài sản) bị nghiêm cấm”, theo phó tổng Thanh Tra Chính Phủ, ông Mai Quốc Bình, “Những hồ sơ này được quản lý theo quy định về quản lý hồ sơ cán bộ.” Một quan chức cao cấp trong lĩnh vực chống tham nhũng khác, ông Trần Ðại Hưng, phó Ban Nội Chính Trung Ương, thì nhận thức, “Không nên công khai vì đó là quyền cá nhân, phải được bảo vệ.”

Quyền riêng tư của cá nhân đúng là thiêng liêng, nhưng với một người có thể sử dụng quyền lực để thâu tóm tài sản một cách bất minh thì lợi ích của nhà nước, của nhân dân quan trọng đến nỗi, không thể giữ “đất đai, biệt thự” của những người ấy trong vòng bí mật.

Nếu thực tâm chống tham nhũng, không chỉ tài sản của các quan chức, của vợ hoặc chồng, của con cái, dâu rể... đều phải công khai; mà, các giềng mối làm ăn của họ cũng phải được nhân dân giám sát. Vợ con của ông giám đốc Sở Quy Hoạch không thể làm dịch vụ xin giấy phép xây dựng; dâu rể của một ông bộ trưởng không thể là đối tác của các tập đoàn nhà nước thuộc ngành ông; ngay cả danh sách những người “hùn hạp” với vợ con của các quan chức cao cấp cũng phải được công khai, bởi những khoản “hùn hạp” ấy có thể trở thành những khoản “lobby chính sách”.

Vì sao trong số hơn 300 nghìn cán bộ kê khai tài sản chỉ có dăm bảy trường hợp bị khiếu nại “khai man”? Ông Ðặng Hạnh Thu mua được 26 lô đất ở Biên Hòa khi ông còn là cục trưởng Hải Quan Ðồng Nai, nhưng cho đến khi lên đến tổng cục trưởng Tổng Cục Thuế, số tài sản ấy không ai biết liệu có “nằm trong hồ sơ cán bộ”. Những cấp đề bạt ông Thu có thể không biết 26 lô đất nói trên, nhưng người dân Biên Hòa thì biết.

Nếu như quy trình bổ nhiệm những quan chức cao cấp như ông Thu diễn ra một cách công khai và hồ sơ tài sản mà những cán bộ như ông kê khai cũng được đưa lên báo chí và đưa lên website của Ban Chỉ Ðạo Phòng Chống Tham Nhũng thì nhân dân sẽ lập tức giúp nhà nước phát hiện phần mà những quan chức này che giấu.

Ngoài việc công khai tài sản, Luật cần bổ sung điều khoản xử lý việc khai man, có thể coi phần tài sản mà quan chức cố tình che dấu ấy là “tài sản bất minh”, có thể bị truy cứu tội tham nhũng nếu có thêm chứng cứ hoặc bị sung vào công quỹ. Phát giác của người dân về tài sản của các quan chức cao cấp phải được pháp luật bảo vệ, cho dù thông tin ban đầu có thể chưa chính xác.

Chỉ nên công khai tài sản của những quan chức ở những cấp mà quyền lực của họ có thể ảnh hưởng tới chính sách, tới những dự án mang lại nhiều tiền bạc. Nếu các quan chức từ chối công khai tài sản của mình vì cho đó là những thông tin riêng tư, thì họ hoàn toàn có thể từ chối nhận những quyền cao chức trọng. Một người không thể vừa rao giảng trước nhân dân vừa sở hữu những tài sản không thể chứng minh nguồn gốc.

Công khai rõ ràng là một chế tài khắc nghiệt, nhưng chỉ có công khai mới loại ra khỏi bộ máy những người lựa chọn quan quyền không phải vì muốn làm công bộc của dân.

Không thể nhân danh quyền riêng tư của “các quan” để không áp dụng một phương thức chống tham nhũng được tin là sẽ mang về hiệu quả. Vì, nếu không chống được tham nhũng, thì không chỉ “quyền riêng tư” mà những quyền căn bản khác của người dân cũng sẽ bị tham nhũng đe dọa.

Ðạo đức, xã hội và môi trường kinh doanh liệu có thể phát triển lành mạnh được không, khi mà “48% doanh nghiệp đã từng mất hợp đồng, mất cơ hội làm ăn vì không đưa hối lộ.”

****************************


5- ĐỜI SỐNG XÃ HỘI SA ĐỌA DƯỚI CHẾ ĐỘ BẠO TÀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN

Việt Nam bước vào kỷ nguyên hết hiểu: “Alo sex” - “thú chơi” tình dục gây nghiện

Calitoday.com
Jul 06, 2009

Giadinh.net - Trước đây, người ta vẫn nghĩ rằng chỉ có những kẻ bệnh hoạn, những người có vấn đề về mặt tâm lý mới dùng đến “alo sex” (làm tình qua điện thoại) để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình. Thế nhưng, “thú chơi” này đang được một bộ phận người bình thường, người dị tính và số đông người của “thế giới thứ ba” sử dụng như một “phương tiện” để đạt được khoái cảm tình dục khi không có bạn tình bên cạnh.

Tuy không gây ảnh hưởng trực tiếp đến những người xung quanh nhưng xét về lâu dài theo các chuyên gia tâm lý và những nhà nghiên cứu tình dục thì “alo sex” có thể gây nên những lệch lạc tình dục cho những người tham gia “cuộc chơi”.

Tìm cảm giác lạ qua cái “alo”

Theo một số người từng tham gia trò “alo sex” thì đây là một “thú chơi” được du nhập từ phương Tây qua một số du học sinh ở nước ngoài về. Đặc điểm của “thú chơi” này là thường chọn những lúc đêm khuya, khi mọi người xung quanh đã chìm sâu vào giấc ngủ thì sẽ bắt đầu “hành sự”.

Một trong hai đối tượng, bất kể là nam hay nữ, là bot hay top (đối với “thế giới thứ ba”) đối tượng nào có nhu cầu sẽ là người chủ động cầm máy gọi điện thoại cho “đối tác”. Đầu dây bên này bắt máy, nhận ra tín hiệu phát ở đầu dây bên kia là bắt đầu cùng “hành sự”.

Họ sẽ kích thích nhau bằng những thứ ngôn ngữ hết sức gợi dục kèm theo đó là những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc. Đồng thời ở đầu dây mỗi bên, mỗi người sẽ có những cách “tự sướng” khác nhau cho đến khi cả hai nhanh chóng đạt đến cơn cực khoái thì “cuộc chơi” kết thúc.Hành động này sẽ được tiếp diễn với mức độ dày đặc hay thưa thớt, nhanh hay chậm tùy thuộc vào mỗi cặp.

Theo lý giải của giới dị tính, sở dĩ họ thích “alo sex” vì bản thân nó mang đến cho họ nhiều khoái cảm. Đặc biệt là những cảm giác lạ mà họ chưa bao giờ có được khi “tự sướng” một mình. “Không có cơ hội được gần gũi người yêu thường xuyên nên những người như chúng tôi phát sinh nhu cầu sinh lý rất cao. Tuy nhiên, nếu “tự sướng” một mình thì không tìm được nhiều khoái cảm bằng việc có người cùng “tự sướng” với mình nên chúng tôi tìm đến trò này như một cách để thỏa mãn sinh lý. Và tất nhiên, đối tác cùng tham gia với mình phải là người cũng có nhu cầu này...” - M.Khánh (28 tuổi) là kỹ sư xây dựng ở Hà Nội – một người từng tham gia “alo sex” rất nhiều lần, cho biết.

Còn đối với dân "gay, lesbian" thì họ cho rằng, “alo sex” là một “thú chơi” giúp họ hạn chế được tối đa việc gặp gỡ bạn tình một cách bừa bãi ở bên ngoài, do đó mà cũng hạn chế được nguy cơ lây bệnh truyền nhiễm do quan hệ đồng tính gây nên.

Với “alo sex”, ngay cả những người đồng tính lớn tuổi, khó kiếm bạn tình nhất cũng trở nên có bạn tình. Chính vì thế mà “alo sex” lan truyền trong giới đồng tính với tốc độ khá nhanh.

Anh Nguyễn Hùng (gay, 42 tuổi ở quận 6, TP Hồ Chí Minh) bộc bạch: “Thường, dân đồng tính ở tuổi chúng tôi rất khó kiếm bạn tình nhưng lại có nhu cầu sinh lý rất cao. Nhiều lúc bất đắc dĩ lắm phải tự thỏa mãn một mình, nhưng rất chán, vì không đạt được nhiều cảm giác như khi sex thật hoặc có người cùng sex với mình, dù chỉ là qua chat voice hoặc qua điện thoại. Sex qua điện thoại thoải mái đến mức chẳng cần biết bạn tình là ai, xấu hay đẹp, chỉ cần làm cho nhau thỏa mãn là được”.

Tuy nhiên, đại đa số những người tham gia “trò chơi” này đều thừa nhận rằng khi đã thử một lần là đều muốn thử tiếp.

“Alo sex” có thực sự là một “thú vui”?

Rất nhiều người từng tham gia trò “alo sex” than thở, thời gian cho mỗi lần “alo sex” là không hề ngắn, nếu quy ra cước điện thoại là một số tiền không nhỏ, thế nhưng họ không thể dừng lại được.

Cũng chính vì thế, một số người có thu nhập thấp, sau một thời gian tham gia “alo sex” đã trở thành “chúa chổm” vì tiền điện thoại hàng tháng vượt cả mức thu nhập. Không chỉ thế, những người trong cuộc đôi lúc cũng phải đối mặt với những chuyện “dở khóc dở cười” mà chính họ cũng không thể nào lường trước được.

Duẩn (gay, 25 tuổi ở Ba Đình - Hà Nội) kể, một lần truy cập vào một trang web đen vô tình cậu xem được một số clip quay cảnh hai người chat sex với nhau qua voice chat và webcam. Nhìn thấy họ “tự sướng” với nhau “ngon lành” quá nên Duẩn cũng bắt chước làm theo.

Lúc đầu, Duẩn lang thang trên mạng tìm bạn tình rồi gạ gẫm chat sex. Nhưng vì đường truyền Internet ở nhà quá chậm khiến cho các “cuộc vui” của Duẩn với bạn tình thường xuyên bị gián đoạn nên cậu chuyển hẳn sang dùng điện thoại di động để “giao tiếp”.

Từ ngày chuyển sang dùng điện thoại để chơi trò “alo sex”, mỗi tháng Duẩn phải è cổ trả một số tiền cước điện thoại khổng lồ. “Tháng đầu tiên còn dừng ở mức 400 nghìn đồng, nhưng từ những tháng sau, số tiền đó cứ nhảy bậc thang như hình đồ thị vậy. "Đánh liều vay mượn bạn bè để trả tiền điện thoại nên bây giờ em chẳng khác gì chúa chổm. Mặc dù rất lo lắng nhưng không thể nào từ bỏ được thói quen này...” – Duẩn thật thà chia sẻ.

Riêng Thúy Bình (27 tuổi ở Từ Liêm, Hà Nội) thì cho đến bây giờ vẫn chưa hết ê chề do một lần sơ ý khi tham gia “alo sex” với người yêu, bị chị dâu phát hiện. Lần đó trời đã về khuya, nghĩ mọi người đã ngủ say nên khi nhận điện thoại của bạn trai nhưng Bình vẫn chủ quan không khóa cửa phòng. Đang say sưa “buôn chuyện” thì bạn trai đòi hỏi phải làm “chuyện ấy” với chàng qua điện thoại.

Trước đó, cũng đã hơn 1 lần Bình từng tham gia trò này với chàng nhưng cô vẫn không khoái. Lần này, biết người yêu lâu ngày xa cách “bức xúc” nên Bình đành phải đồng ý. Trong lúc đang “thăng hoa” qua “alo” với chàng thì Bình thấy bà chị dâu lù lù trước cửa, đứng sững sờ trước hành động kỳ quặc của cô em chồng. Sau hôm đó, chị dâu không lớn tiếng hay nói cạnh khóe gì nhưng chính vì thế mà lòng dạ Bình càng rối bời. Không biết phải nói như thế nào để chị dâu hiểu.

Chuyện của Việt (gay, 23 tuổi) ở Cầu Giấy, Hà Nội còn bi hài hơn. Vì nghiện “alo sex” nên dù đang ở thuận hòa với người bạn thân nhưng anh chàng vẫn một mực dọn ra ở riêng để tiện bề “hành sự”. Anh chàng bạn thân tưởng Việt chê mình điều gì nên đùng đùng nổi giận không thèm nhìn mặt nữa. Dọn ra ở riêng được một tuần, Việt bị chủ nhà đuổi khéo do phát hiện ra mọi chuyện qua cái cửa sổ “thông thống” với nhà chủ. Bất đắc dĩ, Việt đành phải dọn đến ở chung với gia đình ông bác họ, nhưng cũng từ đó Việt mất hết mọi tự do trước đây.

BS Đào Xuân Dũng (Chuyên gia về sức khỏe tình dục) nhận xét:“Trong số những người bình thường quả thực có một số ít người thích tìm lạc thú bằng việc nói với người khác về tình dục. Việc nói chuyện về sex qua điện thoại bằng những lời kích dục kết hợp dùng tay tự kích thích, thường đem lại cho họ nhiều cảm giác và giúp họ nhanh chóng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm hơn là “tự sướng” một mình. Tuy nhiên, sự lạm dụng nó sẽ khiến cho họ mắc chứng lệch lạc tình dục. Về lâu dài, những người này có thể sẽ mất dần những khoái cảm tình dục khi họ quan hệ thực sự với bạn tình. Và nguy hiểm hơn, khi không có ai cùng tham gia trò chơi đó với mình nữa, một số người có thể sẽ đi quấy rối người khác, bất chấp cả sự xấu hổ.Xét về mặt kinh tế thì việc “tự sướng” qua điện thoại cũng rất tốn kém. Do đó, lời khuyên hữu hiệu nhất dành cho những ai đã lỡ nghiện là nên sớm tìm đến các chuyên gia tâm lý, tâm thần giỏi để được họ tư vấn tìm cách từ bỏ. Những ai chưa hoặc mới thử thì hãy dừng lại, không nên tham gia để tránh những hậu quả đáng tiếc.”


Hà Tùng Long (Theo Giadinh.net)


*******************

6- VIỆT GIAN CỘNG SẢN: CẦN GÌ DÂN TỘC, CẦN GÌ ĐẤT NƯỚC, MIỄN ĐẦY TÚI RIÊNG !

Talawas.org
11/07/2009 5:46 chiều


Tác giả: Hà Sĩ Phu

Thẻ: Làn sóng đàn áp chính trị 2009
(Phỏng vấn của báo Người Việt ngày 9/7/2009)

LTS (Người Việt): Ông Hà Sĩ Phu tên thật là Nguyễn Xuân Tụ, một khuôn mặt trí thức nổi tiếng qua những bài viết nói lên những trăn trở của ông trước tình trạng tụt hậu của đất nước và con người Việt Nam trong chế độ cộng sản. Năm 1985, ông bị chế độ bắt giam hơn một năm tù và quy chụp cho ông tội “tiết lộ bí mật nhà nước” nhưng thực tế chỉ vì nhà cầm quyền muốn dập tắt một tiếng nói dân chủ. Một trong những bài viết nổi tiếng của Hà Sĩ Phu là “Dắt tay nhau, đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ“. Ông hiện sống với vợ tại Ðà Lạt trong tình cảnh đạm bạc và luôn bị công an sách nhiễu, thậm chí hành hung.
_____________________



Ðinh Quang Anh Thái: Nhà cầm quyền Việt Nam vừa bắt giữ hai nhà đấu tranh dân chủ là Nguyễn Tiến Trung và Trần Anh Kim. Vụ bắt này xảy ra chỉ cách chưa đầy một tháng vụ bắt Luật Sư Lê Công Ðịnh và một số nhà đấu tranh dân chủ khác. Xin nghe ý kiến của ông về vấn đề này?

Hà Sĩ Phu: Ðúng là đang có một đợt bắt bớ mới, rầm rộ đến mức một anh bạn tôi ở Hà Nội, một người không hề có hoạt động dân chủ nào, cũng gọi điện thoại cho tôi, vì thấy “đợt đàn áp” này đang lan tràn dữ quá nên cũng lo cho tôi. Những người bị bắt vừa qua chủ yếu thuộc hai giới: giới luật sư và giới hoạt động dân chủ, nhưng tất cả có một điểm chung là đều liên quan đến quan hệ Việt Nam-Trung Quốc.

Ðinh Quang Anh Thái: Tất cả những người bị bắt đều đã từng lên tiếng về việc Trung Quốc lấn chiếm vùng Biển Ðông thuộc chủ quyền Việt Nam, cũng như báo động về sự hiện diện của công nhân Trung Quốc tại cao nguyên nhằm khái thác bauxite. Ông có nghĩ là loạt bắt giữ này nằm trong mục đích của nhà cầm quyền để răn đe những người chống Trung Quốc đồng thời chặn đứng phong trào chống Trung Quốc có thể lan rộng tại Việt Nam?

Hà Sĩ Phu: Mục đích thì có nhiều. Tất nhiên theo báo chí nhà nước thì đó là vì những lý do rất quen thuộc có vẻ rất chính đáng như “trừng trị những kẻ phạm pháp, gây rối an ninh, mưu toan chống nhà nước.” Nhưng lẽ thường chẳng mấy ai tin vào những lý do công khai ấy, mà cứ phải bàn tán để tìm xem mục đích thật là gì, quan trọng là cái gì ở phía sau kia? Căn cứ vào những diễn biến thực tế trong suốt vài năm qua, nhiều tác giả ở trong và ngoài nước gần đây đã nhìn ra khá đủ những uẩn khúc bên trong các vụ bắt bớ ấy.

Cụ thể là:

- Phải gây ra một đợt truy quét lớn để thu hút dư luận, để dư luận khỏi tập trung quanh trang Web chống Bauxite của nhóm Giáo sư Huệ Chi, khỏi tập trung vào những công trường bauxite vẫn đang rầm rập thi công, khỏi tập trung vào những đoàn người Trung Quốc vẫn ào ạt kéo vào những “làng Trung Quốc” ở Việt Nam và gây rối, chèn ép dân Việt Nam, khỏi tập trung vào những đoàn xe Trung Quốc bịt kín đang đêm ngày vượt qua biên giới.

- Phải khẩn cấp đáp ứng ngay những chỉ thị của Trung Quốc mà nhân vật thứ 2 của Ðảng Cộng sản Trung Quốc là Lý Nguyên Triều vừa sang Việt Nam truyền đạt.

- Phải làm cho Trung Quốc yên lòng rằng những thỏa thuận ngầm của hai đảng vẫn được áp đặt lên nhân dân Việt Nam một cách trơn tru, có trở ngại gì thì phía Việt Nam cũng xin hứa sẽ san bằng hết.

- Ðây là đòn “rung cây nhát khỉ” để các đảng viên và trí thức tiến bộ trong nước hãy nhìn đấy mà coi chừng, đừng có phản biện quá trớn.

- Phải dằn mặt cho cả giới luật sư đừng có ảo tưởng đem luật phổ quát của nhân loại vào khu rừng luật của Ðảng Cộng sản cầm quyền.

- Người ta cũng lo sợ trước sự đồng thuận và liên kết của các tầng lớp trí thức và nhân dân, lo sợ trước sự xuất hiện của các tổ chức, thậm chí các đảng phái, v.v…

Ðinh Quang AnhThái: Chừng ấy đã đủ là một mũi tên trúng nhiều con thỏ rồi phải không thưa ông, hay còn điều gì uẩn khúc nữa?

Hà Sĩ Phu: Nói như thế đều trúng cả, nhưng gom lại vẫn chỉ nằm trong hai mục tiêu lớn mà thôi.

- Người ta đã “đọc” thấy trong đầu những nhà lãnh đạo Việt Nam hai mối lo lớn, lo sợ làn sóng Dân Chủ và lo sợ làn sóng chống Trung Quốc.

- Hai mối lo ấy bắt nguồn từ hai vấn nạn căn bản nhất của xã hội Việt Nam hiện nay là không Dân Chủ và không Ðộc Lập. Muốn có dân chủ phải chống lề thói toàn trị. Muốn có độc lập phải chống nạn Bắc thuộc đang hiện hình.

- Hai mặt trận đấu tranh ấy của nhân dân có hai kẻ thù đều là giặc: giặc nội xâm và giặc ngoại xâm. Hai giặc này đang liên kết với nhau và sử dụng nhân dân hai nước để củng cố quyền lực và làm giàu.

Như tôi đã nói nhiều lần, chủ nghĩa cộng sản ngự trị được ở Việt Nam là do ký sinh vào chủ nghĩa yêu nước, hút sinh lực từ lòng yêu nước của nhân dân. Trước đây nhiều người đã nghĩ rằng đất nước sẽ dần dần thoát khỏi chủ nghĩa ảo tưởng phi khoa học ấy bằng con đường dân chủ hóa và đổi mới toàn diện.

Nghĩ thế cũng đúng nhưng chưa thật trúng. Ngày càng rõ rằng chủ nghĩa ấy đã vào bằng đường nào sẽ phải ra bằng đường ấy: đã mượn đường giành độc lập để vào thì sẽ được trào lưu giành độc lập-bảo vệ dân tộc trục xuất, “tiễn đưa” ra.

Sự có mặt của người Trung Hoa trên đất nước này phải chăng là do trời đất xui khiến đến như một nhân tố tiền định để hoàn thành cho xong công đoạn tống xuất có tính lịch sử ấy? Hoặc là dân Việt Nam sẽ có cả độc lập và dân chủ trong sáng hoặc là mất trắng cả hai. Những lời “canh bạc cuối”, “tỷ lệ năm ăn năm thua” thiêng như lời sấm vậy, báo hiệu mọi điều đều có thể xảy ra.
Tóm lại, dù bắt Lê Công Ðịnh hay Nguyễn Tiến Trung, bắt Trần Anh Kim hay cấm Lê Trần Luật hành nghề luật sư, v.v… với tội danh này nay tội danh khác cũng đều không ra ngoài hai phạm trù căn bản nói trên.

Ðinh Quang Anh Thái: Thưa ông, hai cuộc cứu nước, giành độc lập để rước chủ nghĩa và “tiễn” chủ nghĩa ấy có gì khác nhau?

Hà Sĩ Phu: Ðã bị nạn ngoại xâm (dù kiểu cũ hay kiểu hiện đại) thì nhân dân đều mất quyền làm chủ đất nước và đều gọi tắt là mất nước. Nhưng thời thuộc Pháp ta chỉ mất nước nhưng không mất Dân Tộc, vì Pháp không có khả năng đồng hóa Dân Tộc Việt Nam. Một khi Dân Tộc còn thì lòng yêu nước vẫn còn, và còn khả năng kháng chiến để giành lại nước. Nhưng ngày nay, nếu mất nước thì e sẽ mất luôn cả Dân Tộc Tính! Chưa cần chứng minh bằng cách đi sâu vào lý luận, vào giáo lý Khổng Mạnh và văn hóa Trung Hoa.

Chỉ cần tưởng tượng hàng vạn (biết đâu sẽ không hàng triệu) người Tàu tràn vào, lúc đầu là chiếm chỗ lao động rồi ở lại, mỗi chàng lấy một, hai hoặc ba người vợ Việt Nam bất cứ già trẻ miễn có thể sinh đẻ (hiện tượng này đã xảy ra rồi). Rất nhiều phụ nữ Việt Nam đang nghèo đói, lấy Tàu tại chỗ chẳng hơn phải sang làm nô lệ tình dục ở tận Ðài Loan, Nam Hàn, Campuchia ư ? Những đứa trẻ sinh ra sẽ là Tàu hay là Việt, có lòng yêu nước nữa không, yêu nước Tàu hay yêu nước Việt?

Bị Hán hóa là mất Dân Tộc. Mất Dân Tộc thì đau đớn hơn mất nước vì không bao giờ tìm lại được đất nước nữa mà vĩnh viễn trở thành quận huyện! Suốt bốn nghìn năm lịch sử Việt Nam, người Tàu không thực hiện được điều này, vì khi xưa còn thiếu một chủ nghĩa “Quốc tế Vô sản Ðại đồng” để tiếp tay cho những kẻ thống trị (mà Mác vẫn tưởng là mình tiếp tay cho dân nghèo), cái chủ nghĩa giúp người nọ chiếm của người kia, nước nọ chiếm của nước kia cứ ngọt xớt, nó có tài biến sự chiếm đoạt thành sự tự nguyện hiến dâng, nó cứ nhân danh một người nào đó là y như rằng sẽ chiếm lĩnh được người ấy, thôn tính được người ấy. Không có chủ nghĩa Mác thì người Trung Hoa làm sao ký được 16 chữ vàng để ùa một cái tiến vào tận gan ruột Tây Nguyên giữa nước Việt Nam?

Ðinh Quang Anh Thái: Theo nhận định của ông, não trạng của giới lãnh đạo hiện nay tại Hà Nội ra sao mà họ lại để Trung Quốc hành xử ngày càng ngang ngược với Việt Nam, bằng chứng gần nhất là bắt giữ, ngăn chặn ngư dân Việt Nam đánh cá trong vùng biển thuộc chủ quyền của tổ quốc chúng ta?

Hà Sĩ Phu: Mặc dù biết sự tha hóa của quái ác quyền lực (nghĩa là khi có quyền lực người ta có thể biến chất thành một cái gì hoàn toàn khác, Lenin cũng nói vậy), nhưng tôi không tin rằng tất cả những người cầm quyền có thể đồng thuận một cách sai trái trước một nguy cơ quá lớn mà lại quá sơ đẳng như vậy.

Nhất định trong thâm tâm một số người có sự giằng xé, nhất định trong nội bộ phải có sự phân liệt ý kiến. Nhưng tại sao cuối cùng “con tàu” vẫn cứ một chiều lao tới không thể dừng?
Chỉ có thể giải thích rằng yếu tố ngoại lai quá mạnh. Kẻ đã yếu bao giờ cũng phải lo xa, nhưng nhà nước Việt Nam toàn đi nước cờ muộn mằn, ngay ông Dương Danh Dy cũng đã công nhận ta luôn ấu trĩ ảo tưởng nên bị lừa rất sớm. “Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn”, huống chi một chú nai vàng ngơ ngác đã bị con báo nhảy lên lưng?

Ðiều nguy hiểm là tình thế đã muộn, khó gỡ lại đang bị đẩy cho tăng tốc, dồn dập, cấp tập, cốt tạo ra “sự đã rồi,” để tình thế không thể đảo ngược! Ðã tàn ác thì phải tàn ác cấp tập ngay từ đầu , để sau đó sẽ nới ra một chút để tỏ lòng nhân ái, ấy là mẹo Machiavelli. Thế nước như vậy chỉ có nhân dân mới làm thay đổi được. Nhân dân như vị tướng tài, như người khổng lồ vẫn bị giam lỏng, có thả vị tướng “vạn địch nhân” này ra mới cứu được nước.

Ðinh Quang AnhThái: Trước tình hình Trung Quốc ngày càng tỏ dấu hiệu bá quyền với Việt Nam, đồng bào mình trong và ngoài nước có thể làm được gì?

Hà Sĩ Phu: Tôi không dám bày vẽ gì hết, nhưng từ những điều vừa nói trên tất nhiên ta phải suy nghĩ như sau:

Cần làm cho mọi người Việt Nam tỉnh giấc để nhận ra tình huống rất bất thường của dân tộc mình trước nạn nội xâm và ngoại xâm đang ráo riết câu kết, đang có nguy cơ trở thành “sự đã rồi.” Lịch sử không cho thoát một ai, không châm chước cho ai ngủ gật hay giả vờ ngủ gật, hoặc thế này, hoặc thế kia đều phải trả giá trước lương tâm và trước lịch sử.

Chỉ có nhân dân mới cứu được nước. Cần phát triển một xã hội dân sự cường tráng mới phát huy được sinh lực của dân. Xã hội dân sự cần bảo vệ hai trụ cột là giới luật sư dân chủ và giới nhà báo dân chủ (tức đệ tứ quyền). Muốn phá xã hội dân sự tất nhiên phải phá hai trụ cột này. Cụ thể trước mắt cho thấy không có luật cho minh bạch thì người này có thể hiếp đáp người khác, nước này có thể hiếp đáp nước nước, thủ tướng có thể lạm quyền, tổng bí thư đảng có thể lộng quyền (Luật sư Lê Công Ðịnh đã có kế hoạch kiện Trung Quốc tội đàn áp ngư dân Việt Nam). Kẻ phi nghĩa và xâm lược muốn triệt giới luật sư dân chủ là phải.

Cần dẹp mọi tị hiềm, mọi thù oán để hướng vào vận mệnh đất nước, không hy sinh được một chút niềm riêng thì đừng nói chi điều đại nghĩa?

Hầu hết các trường hợp bị bắt , bên cạnh điều đáng khen đều có điểm đáng để rút kinh nghiệm mà tự phê phán, đều sa vào cùng một bẫy như nhau. Cứ hữu dũng vô mưu (mưu đây là trí tuệ) , chủ quan, ngoại vọng, không chịu nghiêm túc học hỏi thì khi hữu sự sẽ thất bại, và có thể cũng mất luôn cả dũng.

Lịch sử tự nhiên đã gắn Dân tộc với Dân chủ. Các vị tướng Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng Sĩ Nguyên, Lê Văn Cương… vốn chưa phải là những người dân chủ, nhưng trước vận nước đã dũng cảm nói những lời đanh thép. Tự thân sự phản biện khẳng khái ấy đã mang nghĩa Dân Chủ, xứng đáng làm gương cho các trí thức, giới trẻ và toàn dân. Nếu những vị tướng QUÂN SỰ ấy trở thành những vị tướng DÂN SỰ, làm chỗ dựa tinh thần cho một một xã hội dân sự đúng nghĩa, thì, nói theo kiểu người xưa, lo chi việc lớn không thành? (1)

Ðinh Quang Anh Thái: Cám ơn ông đã trả lời phỏng vấn của Người Việt.

____________
Ghi chú
(1) Hai đoạn cuối bài này có trong cuộc phỏng vấn của Người Việt, nhưng vì lý do tế nhị - nhạy cảm khi công bố đã được cắt đi. Bản đăng trên talawas blog là bản đầy đủ.