Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2010

TỘI ÁC GHÊ TỞM CỦA BỌN ĐỒ TỂ CỘNG SẢN !


NGUYỄN THÙY DUNG
BẢN TIN CẬP NHẬT
Tháng 2, 2010


***************



LỜI NGUYỀN !


Đất nước tan hoang vì giặc cộng,
Dân tình khốn khổ bởi vong nô !
Toàn dân vùng dậy tìm đất sống,
Cùng nắm tay nhau cứu cơ đồ !

*
* *

Toàn dân quyết giữ lời thề
Dù bao gian khó nhiêu khê không sờn



Lời thề: cộng phỉ chúng bay
Máu xương phải trả một ngày không xa ???


*
* *

Người ơi xin hãy một lòng
Đập tan Cộng phỉ còn trông ngày về !




ĐỌC & SUY GẪM !
PHẢI LÀM GÌ ĐỂ THAY ĐỔI SỐ PHẬN MÌNH VÀ DÂN TỘC
HIỆN TẠI, TƯƠNG LAI ???


CỘNG SẢN LÀ LOÀI QUÁI VẬT ĂN NHAU VÀ ĂN ĐỒNG LOẠI !

ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI,
HÃY NHÌN KỸ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM !
(CỐ TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU)


“QUỐC GIA CÒN LÀ CÒN TẤT CẢ,
QUỐC GIA MẤT LÀ MẤT TẤT CẢ”
(CỐ TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU)


CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN PHẢI BỊ LOẠI BỎ, KHÔNG THỂ ĐỐI THOẠI !
(BORIS YELTSIN, CỐ TỔNG THỐNG CỘNG HÒA LIÊN BANG NGA)


“ĐỪNG SỢ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM,
HÃY LÀM NHỮNG GÌ CỘNG SẢN SỢ !”
(TỴ NẠN ANH QUỐC)


XÓA BỎ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ CỘNG SẢN HÔM NAY
GIÚP THĂNG TIẾN VIỆT NAM TỰ DO NGÀY MAI


TOÀN DÂN ĐOÀN KẾT VÙNG LÊN XÓA BỎ ĐỘC TÀI CỘNG SẢN !


TƯỞNG NIỆM NẠN NHÂN CỘNG SẢN:
“Chế độ cộng sản vẫn tiếp tục gieo rắc tội ác trên đất nước VN.
Đẩy lùi tội ác cộng sản ra khỏi quê hương là bổn phận của tất cả chúng ta,
Những ai còn mơ hồ về cộng sản, rồi có ngày sẽ vỡ mộng,
trả giá cho sự ngây thơ và sẽ không còn cơ hội hối hận.”


DÂN TỘC VÙNG LÊN CHỐNG
BẠO QUYỀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN !


******************************


KÍNH NHỜ QÚY CỤ, QÚY BÁC, ÔNG BÀ, CÔ CHÚ, ANH CHỊ
PHỔ BIẾN RỘNG RÃI BTCN NẦY ĐẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI DÂN
NGUYỄN THÙY DUNG XIN CÁM ƠN TOÀN THỂ QÚY VỊ

EM THÀNH THỰC XIN LỖI KHÔNG THỂ TIẾP CHUYỆN ANH/CHỊ
MUỐN LIÊN LẠC QUA "CHAT" TỪNG NGƯỜI MỘT
VÌ EM QUÁ BẬN:
gởi hàng chục ngàn emails mỗi ngày.
ANH/CHỊ THÔNG CẢM CHO EM NHÉ!

XIN ANH/CHỊ VUI LÒNG LIÊN LẠC VỚI EM QUA "EMAIL",
CÁM ƠN ANH/CHỊ NHIỀU LẮM.


*************************


CÒN TIN VIỆT CỘNG LÀ CÒN TRẮNG TAY !
CÒN CỜ MÁU LÀ CÒN ĐIÊU LINH !



AI
- CÒN MƠ HỒ VỀ CỘNG SẢN ???
- CÒN NỊNH BỢ, BƯNG BÔ BÈ LŨ PHỈ QUYỀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN ???
- CÒN MUỐN “ĐỐI THOẠI, HÒA HỢP HÒA GIẢI” VỚI VIỆT CỘNG ???
- CÒN ĐEM TIỀN BẠC & CHẤT XÁM ĐẦU TƯ “XÂY DỰNG QUÊ HƯƠNG VC” ???

HÃY
- MỞ MẮT CHO LỚN ĐỂ NHÌN, HÃY MỞ TRÍ CHO RỘNG ĐỂ THẤY BẢN CHẤT TÀN BẠO LƯU MANH MUÔN ĐỜI CỦA BÈ LŨ VIỆT GIAN CỘNG SẢN:

- “LÀNG MAI NHẤT HẠNH HÒA HỢP HÒA GIẢI”, 400 TU SINH TĂNG THÂN LÀNG MAI BÁT NHÃ BỊ KHỦNG BỐ, ĐÀN ÁP, TRỤC XUẤT !!!

- CÁC LINH MỤC THÁI HÀ “ĐỐI THOẠI” VỚI PHỈ QUYỀN QUẬN ĐỐNG ĐA ĐỂ NGHE QUYẾT ĐỊNH CƯỚP ĐẤT,

- TRỊNH VĨNH BÌNH, NGUYỄN ĐÌNH HOAN, HOÀNG NGỌC TIẾN, NGUYỄN GIA THIỀU, NGUYỄN TRUNG TRỰC, NGUYỄN AN TRUNG, TRẦN VĂN TRƯỜNG “AO CÁ TÂN TRƯỜNG KHANH” ĐEM TIỀN CỦA, CHẤT XÁM VỀ “XÂY DỰNG QUÊ HƯƠNG VIỆT CỘNG” BỊ TÙ TỘI, BỊ CƯỚP MẤT TRẮNG TAY !!!

- “BỌN XƯỚNG CA VÔ LOÀI” BỊ CƯỚP NHÀ, ÔM ĐẦU MÁU VỀ NƠI TỊ NẠN !!!

- PHẠM DUY, NGUYỄN CAO KỲ BỊ VIỆT GIAN CỘNG SẢN COI LÀ
NHỮNG CON CHÓ GHẺ Ô NHỤC, CHANH VẮT HẾT NƯỚC, VỎ HẾT XÀI !!!

ĐỪNG NGHE CỘNG SẢN NÓI, HÃY NHÌN CỘNG SẢN LÀM !!!




*****************************


Thư BBT http://www.vietnamngaymai.blogspot.com



Kính anh chị:

Trong BTCN hôm nay, TD xin gởi đến qúy anh chị bài viết “TIN VÀ KHÔNG TIN TRONG XÃ HỘI VIỆT NAM” của một bạn trẻ du sinh đã có dịp đặt chân đến những phương trời xa lạ sau khi đã bước ra khỏi vũng bùn xã hội thời “cộng-sản-xã-hội-xã-hội-chủ-nghĩa-hiện-nay-đang-lò-mò-tiến-lên-Kinh-Tế-Thị-Trường-Theo-Định-Hướng-Xã-Hội-Chủ-Nghĩa-vượt-tầm-thời-đại-đến-đích-cuối-cùng-là-XÃ-HỘI-CỘNG-SẢN-HOANG-DÃ-THỜI-TIỀN-SỬ”.

Bạn trẻ du sinh Nguyễn Đắc Hải Di viết lên cảm nghĩ của mình về những gì bạn đã trãi nghiệm, đã “kinh qua”, từ thưở còn trong nước cho đến hiện nay đang “đi và sống”. Bài viết của bạn nhằm vào đối tượng các bạn trẻ trong nước, mà, theo TD, cũng nhằm đến tất cả mọi người VN nam-phụ-lão-ấu quốc nội lẫn hải ngoại, kể cả các “bạn-già-đang-bưng-bô-cộng-sản-như-Nguyễn-Hữu-Liêm”.

Có lẽ bài viết đã nói lên khá đầy đủ thực trạng mà TD không cần phải giới thiệu gì thêm.

Xã Luận bán nguyệt san Tự Do Ngôn Luận số 93 ngày 15 tháng Hai năm 2010 đề cập đến tư cách và thái độ của lũ thổ phỉ nắm bạo quyền trong nước, những tên người và sự kiện được đề cập cũng chỉ có tính cách tượng trưng ; trên thực tế thì phần lớn trong số 3 triệu đảng viên cộng sản có cơ hội nắm chút quyền hành đều như vậy cả và đất nước ngày càng tan hoang, dân tình ngày càng ly tán.

BTCN hôm nay cũng đề cập gián tiếp đến tội ác ghê tởm của các chế độ cộng sản mà hiện nay Tàu cộng là tượng trưng. Những tội ác mà Việt gian cộng sản vẫn tiếp tục trên dân tộc, trên quê hương từ việc côn đồ công an cộng sản khủng bố đánh đập tín đồ các tôn giáo: Bát Nhã, Tam Tòa, Đồng Chiêm và bây giờ là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo.

Dân Oan bị cướp đất, cướp nhà ngày càng nhiều, năm này qua tháng khác cứ tiếp tục đi khiếu kiện trong vô vọng. Và những bài thơ chất ngất hào khí, tuôn trào uất hận bọn đồ tể Việt gian cộng sản đang phá nát quê hương dân tộc từng ngày, dâng hiến tổ quốc mà cha ông tốn bao máu xương gầy dựng cơ đồ, cho kẻ thù truyền kiếp Bắc phương.

Đất nước chúng ta đã ở bên bờ vực thẳm, nguy nan cận kề, em xin anh chị một câu trả lời dứt khoát: CÚI ĐẦU CAM CHỊU PHẬN NÔ VONG hay CÙNG NHAU MỘT LÒNG VÙNG LÊN DẸP TAN BÈ LŨ BẠO QUYỀN NÔI XÂM VÀ NGOẠI XÂM ? Câu trả lời nằm trong tay con dân Việt Nam chúng ta, trong cũng như ngoài nước, KHÔNG THỂ CHỜ ĐỢI TRÔNG MONG VÀO ĐÂU VÀ BẤT CỨ AI.

Thân mến chào anh chị.

NGUYỄN THÙY DUNG
http://www.vietnamngaymai.blogspot.com




*************************



PHẨN THÔNG TIN

**************

Chủ đề Bản Tin Cập Nhật (02/2010) hôm nay:

TỘI ÁC GHÊ TỞM CỦA BÈ LŨ ĐỒ TỂ TRUNG CỘNG VÀ VIỆT CỘNG !
“GỬI SÚNG CHO TAO !”


1- TIN VÀ KHÔNG TIN TRONG XÃ HỘI VIỆT NAM
Joyce Anne Nguyen (Nguyễn Đắc Hải Di)

2- Những ông trời con !!!
Xã luận TDNL 93

3- Chính phủ Nhật cảnh báo các bệnh viện
tránh xa du lịch ghép tạng tại Trung Quốc
Wen Mingming, Thứ ba, 23 Tháng 2 2010

4- Hai ông Kilgour và Matas được đề cử giải Nobel Hòa bình
Joan Delaney, Thứ sáu, 19 Tháng 2 2010

5- CUỘC GANH ĐUA ÊM ĐỀM MÀ QUYẾT LIỆT GIỮA MỸ VÀ TẦU TẠI VIỆT NAM
Lý Đại Nguyên, Thursday, February 25, 2010

6- "Gửi Súng Cho Tao !"
Nguyễn Cung Thương (Lời kêu gọi & 6 Tiếng vọng về - Gồm 7 bài thơ hào hùng uất nghẹn về những tội ác cộng sản trên quê hương Việt Nam hôm nay.)

7- DÂN OAN TIỀN GIANG BIỂU TÌNH TẠI CHỢ BẾN THÀNH SAIGON 22/02/2010
Tin Quốc nội

8- BẢN TIN KHẨN CẤP: CÔN ĐỒ CÔNG AN CỘNG SẢN KHỦNG BỐ ĐÁNH ĐẬP TÍN ĐỒ PHẬT GIÁO HÒA HẢO THUẦN TÚY ĐẾN NGÁT XỈU NGÀY 23/02/2010
Trương Thành Long


9- Những thực phẩm nguy hại đến sức khỏe mà FDA cấm nhập từ Việt Nam
Huy Tường

10- Thời trang Beijing 2009
Tin Thế Giới

11 - TIẾN TRÌNH CSVN GIAO ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM CHO TRUNG CỘNG XÂM LĂNG
Nguyễn Phúc Liên, Giáo sư, Tiến sĩ Kinh tế

12- Hãy Quên Quá Khứ Để Hướng Về Tương Lai ???
Võ Trang



*****************************************************

1- TIN VÀ KHÔNG TIN TRONG XÃ HỘI VIỆT NAM


Joyce Anne Nguyen (Nguyễn Đắc Hải Di)


Khi viết bài này trong chuyến tàu đi từ Prague đến Warsaw, tôi không có hy vọng sẽ tạo nên 1 sự thay đổi về quan điểm của người đọc, không hy vọng lớp trẻ VN đang sống tại VN có thể có cách nhìn khác hơn về hệ thống xã hội VN, đơn thuần là tôi viết chỉ để viết, viết quan điểm và cách nhìn của tôi. Tôi đã cố gắng để không bị xem là phiến diện nhưng quan điểm cần rõ ràng hoặc bên này hoặc bên nọ, không có thói quen đứng dạng chân cùng lúc 2 quan điểm.

Không hẳn mọi điều ta cần phải tin đều là sự thật và chân lý. Cũng có khi đó chỉ là tuyên truyền. Tôi không tin vào điều tôi nghe và đọc, tôi không tin vào những lời người khác nói và ép buộc tôi phải nghe. Tôi chỉ tin vào những gì tôi đã tận mắt thấy, quan sát và trải nghiệm. Từ thực tế tôi tiếp nhận nhiều luồng và lối nghĩ khác nhau để rút ra kết luận riêng của mình. Dù là tuyên truyền hay không, đó cũng vẫn là cách nhìn và cách nói của những người khác, không phải của tôi.

Tôi sinh ra ở Sài Gòn, và lớn lên ở Sài Gòn. Và tôi rời Sài Gòn ngày 22/4/2009 (đến Na Uy ngày 23/4). Tương đối đủ để hiểu về cuộc sống của con người tại VN, để thấy những ngóc ngách khía cạnh khác nhau của xã hội VN mà nhiều người VN sinh tại nước ngoài chỉ về 1 vài lần không thể thấy hết được. Trong cách nghĩ của tôi, sống trong 1 thời gian dài và ghé thăm vài lần, mỗi lần vài tuần là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Những người sống trong nước có thể không biết nhiều về chính trị nhưng thấy rõ những mặt xấu và hạn chế trong môi trường mình đang sống.

Ở đây tôi nói về việc tin và không tin trong xã hội VN.

Khi tôi sinh ra và bắt đầu đến trường, tôi đã được dạy về Bác Hồ, được dạy đó là vị Thánh sống hoàn hảo không vợ không con cả đời hy sinh vì quốc gia dân tộc, không 1 xu trong tay rời khỏi nước tìm đường cứu nước.

Tôi đã được dạy xã hội VN tốt đẹp tự do và tôn trọng con người ra sao. Tôi đã được dạy về những điều vỹ đại siêu việt của chủ nghĩa Marx- Lenin tôi phải học trong môn triết tại trường, được dạy về chiến tranh, về tinh thần đấu tranh bền bỉ bất khuất của con người VN đánh đuổi ngoại xâm.

Khi ấy tôi vẫn còn nhỏ và tôi tin những gì tôi đã học tại trường. Tôi không nghĩ ngta có thể lừa gạt con nít và nhồi nhét những điều dối trá cho trẻ thơ. Tôi đã nghĩ dân tộc VN là dân tộc hào hùng không bao giờ nhún nhường trước bọn xâm lược. Tôi đã nghĩ những điều ấy thật tuyệt vời và đáng tự hào.

Tôi đã nghĩ…

Cho đến lúc này, thật khó để tôi có thể thẳng thừng tuyên bố về chiến tranh hay con người Hồ Chí Minh. Tôi có thể nói, nhưng như đã nói, tôi là 1 con người, 1 cá nhân, tôi không phải 1 con vẹt hay 1 cái máy cassette chỉ sáo rỗng lặp lại những gì tôi đã đươc đọc hoặc được nghe không qua kiểm chứng.

Tôi không thể nói về những gì tôi không tận mắt chứng kiến hoặc trải qua. Có rất nhiều bằng chứng còn sót lại nhưng vẫn rất khó để có thể thuyết phục mọi người nên tôi quyết định sẽ không nói gì về chiến tranh và lịch sử, mẹ tôi đã trải qua, đúng, nhưng mẹ tôi là mẹ tôi, tôi là tôi, và tôi không muốn trả bài.

Tôi chỉ nhìn vào những gì đang diễn ra. Và nói về những gì đang diễn ra.

Tôi đã được học về sự ưu việt và tốt đẹp của chế độ cộng sản, về những lý tưởng cao cả của người cộng sản cùng với chủ nghĩa Marx- Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh. Tôi đã nghe giáo viên phân tích về sự rệu rã của chế độ tư bản đang giãy chết bên bờ vực thẳm, bên ngoài giàu có đẹp đẽ nhưng bên trong đang chết dần chết mòn.

Nhưng rồi tôi được đến nước ngoài. Tôi sống tại Na Uy, tôi đi qua Pháp, qua Đức, qua Tiệp Khắc và sắp tới sẽ là Ba Lan. Tôi phải tự hỏi, nếu chế độ (cộng sản) này hoàn mỹ đến thế, tại sao nó lại sụp đổ ở hàng loạt các nước Đông Âu và trên Thế Giới chỉ còn lại 4 nước là VN, TQ, Bắc Hàn và Cuba theo chế độ này?

Tôi tự hỏi, nếu nhà nước cộng sản luôn lo cho dân và cho dân sự tự do, tại sao dân chúng họ phải nổi dậy đấu tranh lật đổ, và bây giờ ở 4 nước này cũng có rất nhiều người đã chán ghét chế độ?

Tôi tự hỏi, xã hội cộng sản Việt Nam ngày càng phát triển và tiến bộ, vậy tại sao từ năm 1975, sau 34 năm mọi người vẫn tìm rất nhiều cách khác nhau để rời khỏi nước như vượt biên, lấy chồng ngoại, lao động hợp tác, môi giới lao động….?

Ở những nước Đông Âu đã từ bỏ chế độ cộng sản, tôi có thể thấy rõ cuộc sống của họ trở nên tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Phát triển rõ rệt.

Con người không dễ dàng bằng lòng chấp nhận số phận 1 cách thụ động mà chủ động đứng lên đấu tranh vì nhân quyền và tự do dân chủ, khi họ được quyền biết đến sự thật thay vì những lời tuyên truyền dối trá và được phản kháng và cất lên tiếng nói của mình.

Và khi tôi được học về chủ nghĩa xã hội, tôi nhận ra xã hội VN không hề đi theo chủ nghĩa ấy. Trên lý thuyết, theo chủ nghĩa xã hội, mọi thứ thuộc về nhà nước, sự phân chia giai cấp gần như không có, không có tư hữu.

****

Xã hội VN hay TQ có thể tiếp tục tồn tại vì họ từ lâu đã từ bỏ chủ nghĩa xã hội ban đầu - cái xã hội lý tưởng không giai cấp, và đi theo nền kinh tế tư bản. Rất nhiều người đã nói với tôi về công nghiệp hoá, hiện đại hoá định hướng xã hội chủ nghĩa và đất nước ta đang đi theo con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa, thế nhưng họ đã bênh vực mù quáng mà không nhìn lại 1 chút để nhận ra sự tương phản 180 độ giữa mô hình chủ nghĩa xã hội và những gì nhà nước đang thực hiện. Kêu gọi công nghiệp hoá, hiện đại hoá và khuyến khích mọi người làm giàu, ấy là tư bản. Đó là lý do TQ, VN có thể tồn tại.

Tôi tiếp tục, tin và không tin trong xã hội VN. Tôi sinh ra là 1 con người và tôi sống như 1 con người, không muốn làm con rối để bị giật dây.

Tôi đã được dạy về tinh thần yêu nước không khuất phục của con người VN. Nhưng khi cuộc biểu tình của sinh viên nổ ra chống đối TQ liên quan đến vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa, họ bị đàn áp và bắt giữ. Mẹ tôi cũng đã bị bắt vì biểu tình chống TQ. Chỉ vì yêu nước.

Những công an bắt giữ mẹ tôi và những người khác nói rằng mẹ tôi bị bắt vì lý do tụ tập không xin phép (không dùng từ "biểu tình"), nhưng không nói được muốn tụ tập phải xin phép ở đâu.

Và từ sau đó họ bắt đầu chú ý đến gia đình tôi. Họ đọc mail, họ nghe điện thoại, họ theo dõi…

Có 1 lần mẹ tôi nhận ra 1 con cá và bảo "Tôi trông anh quen lắm!", con cá bảo "Không, làm sao quen được." Không lâu sau khi chính thức gặp tại phường, người công an PA35 bước ra, chính là con cá, hỏi mẹ tôi "Sao, thấy quen không?"

Khi mẹ tôi bắt đầu viết blog, tình hình trở nên khác đi. Đôi khi công an đến nhà tôi và hỏi về giấy tờ và hộ khẩu, 1 cách bất thường. Và đôi khi công an gọi mẹ tôi thuyết phục, bảo biểu tình như thế là ảnh hưởng đến an ninh, đến quan hệ ngoại giao của VN và TQ. 1 người công an khi ở quán cà phê cũng nói thẳng, thật ra những gì mẹ tôi viết là không có gì sai nhưng không nên viết trên blog như thế cho người khác thấy, nếu bức xúc mẹ tôi có thể viết nhật ký.

Tình hình không đủ nghiêm trọng để ảnh hưởng đến việc học của tôi. Tôi vẫn được đến trường như bình thường và cũng không ai xuất hiện để dạy dỗ và gây khó dễ. Tôi cũng không nghĩ họ có nói gì với các giáo viên hoặc nhân viên trong trường. Không tới mức nghiêm trọng.

Nhưng mẹ tôi không thể tiếp tục làm việc. Công việc đang làm dở bị ngưng nửa chừng, không 1 lý do rõ ràng, chỉ vài lời giải thích nhập nhằng mơ hồ khoả lấp. Có 1 giai đoạn mẹ tôi hoàn toàn không có việc làm, và nợ càng lúc càng dồn. Mỗi khi mẹ tôi đến 1 nơi làm mới, họ đều đến nói đôi lời với tổng giám đốc để dặn dò.

Bạn không tin ư ? Tôi cũng vậy nếu chưa bao giờ trãi nghiệm: nghe, thấy, đi, quan sát và sống, trãi nghiệm kéo dài từ thưở nằm nôi cho đến bây giờ.

Khi “nhà nước cộng sản” tuyên bố một điều gì đó lần đầu tiên, có lẽ người khác sẽ không tin và cho rằng đó là điều dối trá. Nhưng trong xã hội VN, người ta có câu "1 điều dối trá nói trăm lần, ngàn lần sẽ trở thành sự thật."

Những điều nhà nước bắt ta phải tin, dần dần ta tin không cần đắn đo suy nghĩ để kiểm chứng mức độ xác thực. Ta tin vì ta đang sống trong xã hội này, ta tin vì ta đang ở dưới chế độ này. Ta tin để tiếp tục sống.

Còn nhiều điều khó tin rút cuộc lại là sự thật. Những điều tôi vừa kể, nếu được nghe từ ai đó xa lạ có lẽ tôi sẽ không bao giờ tin. Nhưng vì đó là những chuyện đang thực sự xảy ra và tôi đã tận mắt có mặt, chứng kiến và trải qua.

Tôi cũng đã thấy họ bôi nhọ danh dự mẹ tôi cùng những người khác bất đồng chính kiến bằng những lời bôi xấu trước báo chí hoặc trên chính báo chí.

Tôi đã được học trong chính nền giáo dục VN về xã hội phong kiến khi người phụ nữ không được nói lên suy nghĩ của mình, không được đặt câu hỏi thắc mắc và phản kháng.

Nhưng ngày nay rút cuộc trong chính xã hội hiện tại, không chỉ phụ nữ mà tất cả mọi người nói chung không được phép tự do nói lên cách nghĩ của họ, không được phản kháng và biểu tình chống đối.

Chẳng hạn như về dự án bauxite, bất chấp bản kiến nghị của rất nhiều người không ủng hộ ký vào, họ vẫn tiến hành dù biết rõ mức độ nguy hại của khai thác bauxite đến môi trường, đến đất và nguồn nước, đến cây cối xung quanh.

Khai thác bauxite, không loài sinh vật nào dưới nước có thể sống được và con người mắc bệnh lạ, TQ đã đóng cửa 1 loạt các nhà máy bauxite tại nước họ và sang VN tiến hành.

Khai thác bauxite, các cây như chè, cà phê.. đặc trưng ở vùng Tây Nguyên không thể trồng và mất vài trăm năm để có thể trồng lại.

Chưa kể đến việc khi tiến hành dự án bauxite, nhà nước TQ đưa nhân dân TQ sang làm việc dẫn tới việc người dân VN thất nghiệp.

Về kinh tế, bauxite trước khi thành nhôm sẽ được làm thành alumina, VN không đủ điện để từ alumina luyện thành nhôm, và theo giá thị trường, alumina rất rẻ so với nhôm.

Nhưng điều quan trọng nhất mọi người đều phải cảnh báo là vấn đề an ninh đất nước. Có thể quan điểm chính trị khác nhau, nhưng đa phần người VN đều căm ghét TQ (như cách TQ căm ghét VN). Nhìn những gì TQ đã làm với Tây Tạng và Tân Cương và tham vọng bá quyền lấn sang cả lục địa đen, tôi không nghĩ TQ có thể bỏ qua thẻo thịt thừa VN.

Nhà nước VN hoàn toàn không quan tâm đến bản kiến nghị. Vẫn đồng ý ký và tiến hành dự án bauxite.

Tôi đã được học về tinh thần đấu tranh bất khuất không nhún nhường và lòng yêu nước của người VN. Nhưng tôi đã thấy họ bắt giữ, đàn áp và gây khó dễ cho những người biểu tình chống TQ vì ảnh hưởng đến an ninh và ngoại giao giữa 2 nước.

Tôi đã thấy nhà nước hăng hái lên tiếng ngay khi 2 cảnh sát Mỹ đánh 1 sinh viên VN vì anh này không đủ tiếng Anh và 2 bên không hiểu nhau. Họ lên tiếng và thổi phồng sự việc, trong khi đó với những gì TQ đã làm với ngư dân VN, họ trì hoãn 1 thời gian trước dư luận và sự bức xúc của dân chúng mới rụt rè lên tiếng chút ít và sau đó tiếp tục giữ im lặng.

Tạp chí Du Lịch khẳng định chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa thuộc VN bị đình chỉ. Trong giờ học, khi các học sinh lên tiếng nhắc đến Hoàng Sa, Trường Sa và công hàm của Phạm Văn Đồng, giáo viên của tôi đã nói, theo cách các công an khác vẫn nói, đây là vấn đề "nhạy cảm" không nên bàn đến. Rất nhiều lúc họ chỉ trả lời vu vơ, "Đấy là vấn đề "nhạy cảm" để nhà nước lo." Nhưng rút cuộc tôi chẳng thấy chút hành động rõ rệt nào của nhà nước. Họ không cho phép người dân được quan tâm.

Tôi đã sống trong lòng chế độ này. Bây giờ tôi đang sống trong 1 nước khác và thời gian vừa qua may mắn tôi đã có cơ hội đến thăm 1 số nước tại Châu Âu. Tôi đã nhìn, đã thấy, đã quan sát và so sánh. Tại Na Uy, Pháp, Đức, Tiệp Khắc và Ba Lan, giáo dục đều miễn phí và học sinh không phải tốn 1 xu khi đến trường. Ở VN mọi người đều than thở chuyện học phí tăng càng lúc càng cao dẫn đến việc bỏ học của nhiều người nghèo vì không có điều kiện để đi học.

Tôi thấy họ tôn trọng mạng sống, tôn trọng dân họ. Tại Na Uy, người thất nghiệp không thể tìm việc làm, dân tỵ nạn, người điên, chậm phát triển, tàn tật, người già… đều được nhà nước cấp tiền nuôi. Có những trường hợp người bệnh, nhà nước bỏ tiền đưa người mẹ từ nước khác sang săn sóc con. Họ cấp tiền cho người tâm thần mua rượu và thuốc lá, nghe có lẽ hơi kỳ lạ nhưng theo cách họ nghĩ, đó là nhu cầu bình thường của người tâm thần. Tôi đã từng cười việc họ thổi phồng, viết báo và phỏng vấn con gái 1 người đàn ông bị tù 3 ngày trong Thế chiến thứ 2, nhưng rút cuộc nó chỉ bắt nguồn từ nguyên nhân: họ tôn trọng dân họ, từng cá nhân trong đất nước họ, và số lượng người chết quá ít.

Tại 1 nước Bắc Âu, 1 lần 1 thị trưởng phải đứng lên xin lỗi nhân dân trong thành phố vì 1 con đập mở ra và đóng lại đều đặn mỗi ngày, 1 lần sớm hoặc trễ vài phút chẹt chết 1 con thiên nga, ảnh hưởng đến sinh thái.

Tại Pháp, mỗi khi giá cả xuống thấp, nông dân đi biểu tình và nhà nước đền bù 1 số tiền nhất định cho họ.

Tại Đức, 1 lần các ôtô đều được thông báo về việc có trẻ con trên tuyến đường dành riêng cho xe ôtô chạy tốc độ cao, đây là 1 cậu bé 9 tuổi trễ xe buýt quyết định tự đi bộ đến trường, sau vài phút xe cảnh sát đến và đưa thẳng cậu bé đến trường học. v.v…

Tại VN. Cháy nhà. Sập nhà khi vừa thi công công trình. Lũ và dự báo thời tiết sai. Sập cầu. Cây đổ. Dây điện rớt. "Lô cốt" chắn đường. Tai nạn giao thông. Ung thư vì thức ăn kém vệ sinh và môi trường ô nhiễm. Vướng vào cột điện và ngắt điện quá trễ…

Người ta có thể chết vì hàng trăm hàng nghìn cách khác nhau. Ở đây tôi không muốn chê bai chỉ trích đất nước tôi và vọng ngoại tâng bốc nước ngoài. Đơn thuần tôi chỉ nói lên sự thật. Nói lên những gì tôi đã nhìn thấy, đã quan sát tận mắt.

Và tôi tự hỏi.

1 nhà nước có tốt không khi mạng người xem như cỏ rác, bao nhiêu người chết họ không quan tâm, đôi khi vì số lượng quá lớn họ phải đứng ra nói vài lời sáo rỗng cho qua và đền bù vài triệu cho xong?

1 nhà nước có tốt không khi họ hoàn toàn không quan tâm đến đời sống và quyền lợi của nhân dân họ?

1 nhà nước có tốt không khi họ ký tiến hành 1 dự án nhân dân đã ký kiến nghị phản đối?

1 nhà nước có tốt không khi sau dự án bauxite họ chuyển sang dự án điện hạt nhân?

1 nhà nước có tốt không khi họ đàn áp từ công nhân đến nông dân, từ Công giáo sang Phật giáo?

1 nhà nước có tốt không khi họ phải theo dõi, bôi xấu, vu khống, chặn đường kinh tế, đàn áp và bắt giữ những người bất đồng chính kiến?

1 bộ lãnh đạo có tốt không khi họ có thể tuyên bố trên báo chí họ là nô bộc của dân nhưng với báo chí nước ngoài họ bảo dân chúng là con cái nhà nước, con hư họ đóng cửa dạy riêng trong gia đình họ, không cần hàng xóm phải gõ cửa can thiệp?

1 bộ lãnh đạo có tốt không khi chủ tịch nước sang Cuba tuyên bố VN và Cuba đang thay phiên canh giữ hoà bình cho Thế Giới nhưng bản thân họ không dám lên tiếng về việc các ngư dân bị bắt giữ và cướp bóc trên biển Đông và không dám đề cập đến Hoàng Sa, Trường Sa với lời nói mơ hồ đó là vấn đề "nhạy cảm", đừng bàn tới, đã có chính sách của nhà nước?

(Ở những nước khác theo quan niệm của họ, ban lãnh đạo là do nhân dân bầu ra và đóng thuế nuôi, họ phải đại diện cho dân và tôn trọng quyền lợi của dân, không thích, dân có quyền thay 1 ban lãnh đạo khác).

Nếu xã hội tốt, tại sao từ năm 1975 - được gọi là Thống nhất, cho đến nay trong suốt 34 năm mọi người đều kéo nhau ra đi để tiếp tục sống bằng hàng trăm hàng nghìn cách khác nhau và người Việt ở khắp nơi trên TG?

Nếu xã hội tốt, tại sao những người ra đi đa phần đều không muốn về? Tôi đã đi, đã gặp và trò chuyện với rất nhiều người Việt ở Đông Âu, và họ đều chỉ muốn về chơi chứ không muốn về sống. Và rất nhiều người VN tôi biết không muốn trở về.

Đó không phải là không yêu nước.

Nói thẳng thắn, tôi cũng không muốn về. Tôi không về được và cũng không muốn về.

Đó không phải là không yêu nước. Đó không phải là không muốn góp phần xây dựng đất nước.

Tôi đã từng viết 1 bài về vấn đề đó. Mỗi người chúng ta đều muốn làm gì đó cho đất nước nhưng rút cuộc công sức sẽ chỉ tan thành tro bụi và đổ sông đổ biển vì bạn có thể xây dựng được gì trong xã hội 1 thằng xây 9 thằng phá này?

Ông thủ tướng đeo trên tay cái đồng hồ vài chục ngàn đô trong khi nhân dân phải cực khổ làm việc mưu sinh để có đủ tiền cho con đóng học phí, các công nhân phải làm việc cực khổ chỉ có vài trăm ngàn 1 tháng, các nông dân bị chèn ép giá đất đến độ phải kéo đi biểu tình…

Đây không phải là xã hội chủ nghĩa như cái họ đang rao giảng nhồi nhét tuyên truyền cho mọi người, khi có những người làm việc cực khổ, nợ nần chất đống đến độ phải tìm những công ty môi giới tìm cách sang các nước Đông Âu làm việc cho nhà máy (tôi đã gặp họ) trong khi có những người có thể bay 1 chuyến từ Hà Nội vào Sài Gòn chỉ để ngủ 1 đêm để đổi không khí, có những người mỗi tuần thay 1 cái đồng hồ trị giá 800 đô la và đến sinh nhật tặng bạn bè mỗi đứa 1 cái.

Và tôi cũng tự hỏi.

Tại sao chúng ta lại phải cam chịu chấp nhận?
Tại sao chúng ta không thể lên tiếng phản đối?
Tại sao chúng ta không thể đứng lên đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp hơn?
Tại sao chúng ta không làm gì đó cho đất nước thay vì chịu đựng hoặc bỏ sang nước ngoài và không cần quan tâm đến VN nữa?

Tại Ba Lan công nhân đình công và thổi bùng cách mạng với sự dẫn dắt của Giáo Hoàng. Quân cờ domino đổ đầu tiên dẫn đến hàng loạt các quân cờ khác đổ 1 loạt tại các nước Đông Âu. người dân biểu tình hoà bình vì nhân quyền và tự do dân chủ, và người lính hạ súng từ chối bắn vào nhân dân họ.
Tại Đông Đức, khao khát tự do người ta tìm cách vượt qua bức tường từ Đông sang Tây (như dân VN trước đây hàng loạt kéo nhau vượt biên gây chấn động Thế Giới) dẫn đến kết quả cuối cùng là giật đổ cả bức tường (vừa rồi tôi đã có cơ hội dự lễ tưởng niệm 20 năm bức tường Berlin sụp đổ).

Vì tự do.
Vì quyền sống.
Vì tương lai.

Họ đã đứng lên. Nổi dậy. Phản kháng. Cất lên tiếng nói và đòi hỏi cho tự do dân chủ.

Nhưng liệu nhân dân VN sẽ tranh đấu cho cuộc sống tốt đẹp hơn hay tiếp tục cam chịu những mục ruỗng thối nát của chế độ với quan niệm đánh đồng yêu quê hương Tổ quốc và yêu nhà nước và suy nghĩ an ủi xã hội đang dần dần phát triển? (Ồ vâng, xã hội đang tiến bộ, đứng thứ 169 trong danh sách về những nơi có điều kiện sống tốt trên Thế Giới, và cách đây vài năm 1 tờ báo chính thống của VN đã viết, VN mất 175 năm để đuổi kịp Singapore với điều kiện Singapore đứng yên- điều này là không thể).

Nhân dân VN sẽ đứng lên tự quyết định cho số phận dân tộc hay chỉ vô vọng chờ đợi sự can thiệp của Mỹ (tại sao Mỹ phải can thiệp? Hãy nhìn cách Obama không dám tiếp Dalai Lama chỉ vì sợ phật lòng TQ) và hèn nhát khiếp nhược (có lẽ sợ VN sẽ như TQ trong sự kiện Thiên An Môn đã cho xe tăng cán qua số sinh viên biểu tình?) với lời nguỵ biện VN là nước nhỏ không đánh lại TQ nên phải cúi đầu ? (Đài Loan, Singapore… có phải nước nhỏ không? Tại sao những nước này không sợ TQ?)

Nhà nước này và những người tự nhận mình yêu nước hơn người khác chỉ vì bênh vực Đảng và chế độ luôn tìm ra cách giải thích và biện minh cho mọi sự kiện và vấn đề, nhưng tại sao thay vì tìm cớ, tìm cách giải thích khoả lấp cho qua chuyện, chúng ta không tìm giải pháp và làm gì đó để cải thiện những mặt không tốt ấy?

Tại sao thay vì chờ đợi cho 1 điều không bao giờ đến - sự can thiệp của 1 nước khác, chúng ta không tự quyết định cho số phận của chính mình?

Tại sao thay vì cam chịu sống cùng những mục ruỗng lũng đoạn của xã hội và những lời giải thích khập khiễng, chúng ta không đấu tranh cho cuộc sống tốt đẹp hơn?

Tôi buộc phải tin. Tôi muốn tin. Nhưng khác nhiều người, máu phản kháng đã có sẵn trong tôi.
Tôi đọc những cách nghĩ khác nhau.
Tôi so sánh.
Tôi phân tích.
Tôi đặt câu hỏi.
Tôi nhìn vào thực tế.
Tôi xem xét vấn đề.
Tôi kết luận.

1 tờ brochure giới thiệu về buổi triển lãm tội ác cộng sản tại Tiệp Khắc.
"Museum of communism
Dream
Reality
Nightmare."


Những điều tôi đã nói, các bạn không tin và hỏi tôi bằng chứng thuyết phục đâu ?

Thế các bạn đã bao giờ thắc mắc và nghi vấn về những điều các bạn đã được dạy dỗ bao lâu nay chưa?

Các bạn có bao giờ nghi ngờ tính xác thực của những điều ấy hay trong quan niệm của bạn, nhà nước không thể tuyên truyền áp đặt dối trá cho dân chúng và với bạn, sống trong đất nước này, các bạn cần phải đặt lòng tin tuyệt đối vào nhà nước này và bạn tin (hoặc thuyết phục bản thân phải tin) rằng ban lãnh đạo đều đang cố gắng hết sức mình để làm những điều tốt đẹp nhất cho xã hội VN?

Joyce Anne Nguyen
(Nguyễn Đắc Hải Di)




***********

2- Những ông trời con !!!


Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 93 (15-02-2010)

Từ hơn cả tuần nay, trên các đài phát thanh, đài truyền hình của CSVN, ngày đêm ra rả bài hát “Đảng đã cho ta một mùa xuân” của Phạm Tuyên:

“1- Đảng đã cho ta mộ̣t mùa xuân đầy ước vọng, mộ̣t mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi. Đảng đã đem về tuổi xuân cho nước non, vang tiếng hát ca chứa chan niềm yêu đời. Bao năm khổ đau đất nước ta không mùa xuân, cuộ̣c đời tăm tối chốn lao tù bao hờn căm. Vừng dương hé sáng khi khắp nơi ta có Đảng, bóng tối lui dần tiếng chim vui hót vang. Và rôi từ đây ánh dương soi đời mới. Tiến theo cờ đảng là thấy tương lai sáng tươi.

2- Đảng đã cho ta cả mùa xuân của cuộc đời. Đảng truyền cho ta một niềm tin ở tương lai. Đảng đã mang lại tình yêu thương khắp nơi. Thế giới quanh ta hân hoan ngàn tiếng cười. Xua đi màn đêm chiế́n tranh gieo bao khổ đau, cuộc đời từ nay sẽ sáng tươi như mùa xuân. Vượt mọ̣i gian khó ta tiến lên đi theo Đảng, băng giá tan dần ánh dương càng huy hoàng. Bạn ơi mùa xuân khắp nơi tươi đẹp quá, khi lý tưởng đảng rực sáng trong tim chúng ta”.


Đây là một trong những bài hát khốn nạn, đểu giả, lố bịch, trơ trẽn nhất của Cộng sản Hà Nội, được sáng tác năm 1960 bởi một nhạc sĩ bồi bút hạ đẳng (hay thượng đẳng cũng vậy), kẻ đã viết rất nhiều ca khúc nâng bi chế độ bằng chính máu của thân phụ mình, học giả Phạm Quỳnh (bị Hồ Chí Minh ra lệnh xử tử ngày 6-9-1945) và bằng chính máu của các bạn nghệ sĩ nạn nhân vụ Nhân văn Giai phẩm.

Khốn nạn, đểu giả, lố bịch và trơ trẽn, vì bài hát ca tụng đảng như Thượng Đế, như Ông Trời, đang lúc kể từ khi nó xuất hiện trên đất nước cho tới nay, thực tế đã hoàn toàn trái ngược. Sự kiện chứng minh thì vô số vô vàn. Quê hương của con Hồng cháu Lạc, từ ngày bị ác đảng đó thống trị, chỉ trông thấy mùa đông tang thương u ám, chỉ nhìn thấy sự suy thoái cằn cỗi tụt hậu, chỉ nghe thấy tiếng thở than chán đời, chỉ cảm thấy nỗi cay đắng tủi nhục, chỉ nếm thấy sự giả trá thù hận và chỉ mộng thấy một chân trời u ám, một tương lai tối đen... Suốt trên 60 năm nay, toàn dân rên siết dưới tay toàn đảng, qua toàn bộ chủ trương đường lối nhắm mục tiêu toàn trị bằng khủng bố và cướp bóc, bằng lừa gạt và bạo hành.

Thời gian gần đây, trong bầu khí chuẩn bị cho cái gọi là Đại hội đảng lần thứ XI, dân chúng nhiều địa phương lại gánh chịu sự lộng hành của một số “ông trời con” đang muốn biểu dương quyền lực để giành những ghế béo bở trong kỳ đại hội tới, hoặc đang muốn lập thành tích ngoạn mục để được lãnh đạo lưu ý, cất nhắc trên đường hoạn lộ. Chỉ xin điểm một vài khuôn mặt “lãnh chúa CS tiêu biểu” qua một vài vụ việc nổi cộm.

1- Trước tiên là Phạm Quang Nghị, bí thư thành ủy Hà Nội. Ai ai cũng thấy nhân vật này đã vung bàn tay sắt qua biến cố Đồng Chiêm đẫm máu và vụ án nhà văn Trần Khải Thanh Thủy. Nhiều ý kiến cho rằng ông ta muốn dùng Ðồng Chiêm như con cờ chiến lược nhằm chiếm cho được chức Tổng Bí thư vào kỳ đại hội tới của đảng. Việc đập Thánh giá tại đó - hành động xúc phạm tôn giáo chưa từng thấy - vừa là một sự thị uy đối với đồng đảng vừa là một thành tích dâng lên quan thầy của ông - cộng đảng Trung Quốc - để nói với họ rằng Việt Nam sẽ tiếp tục kiên định theo con đường XHCN triệt hạ tôn giáo mà Mao Chủ tịch đã vạch. Những tay chân của ông, từ thiếu tướng Nguyễn Đức Nhanh (kẻ chỉ huy đoàn quân tấn công Đồng Chiêm rạng ngày 06-01-2010), đến ban Khoa giáo Thành ủy, tờ bồi bút Hà Nội Mới, đã luôn dùng đủ đòn để khủng bố, vu khống, hăm dọa từ giáo dân, tu sĩ, linh mục toàn Tổng giáo phận Hà Nội, kể cả Đức TGM Ngô Quang Kiệt.

Trong phiên tòa vu cáo trắng trợn và kết án phi lý, biến nạn nhân Trần Khải Thanh Thủy trở thành tội nhân, bất chấp sự phát giác của công luận quốc tế và quốc nội từ mấy tháng trước, Phạm Quang Nghị đã muốn dập tắt một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất vạch trần tội ác của Hồ Chí Minh và của đồ đệ đồng đảng. Phen này, ông ta lại nhờ đến hai tay đàn em một võ một văn là Bạch Thành Định, phó giám đốc công an thành phố Hà Nội phụ trách mặt an ninh, tên đồ tể sẵn sàng trấn áp nhân dân bằng nhiều thủ đoạn đẫm máu: dùi cui, báng súng, lựu đạn cay song hành với vu khống, gài bẫy để bỏ tù… và Hồ Quang Lợi, tổng biên tập báo Hà Nội Mới (HNM), kẻ từng thi thố tài năng “nô ngôn bồi bút” qua vụ Đồng Chiêm trước đó và nay tiếp tục dùng cái lưỡi trơ trẽn để lừa bịp dư luận, vu khống người lương thiện, xuyên tạc tính chất sự việc, đánh lừa nhân dân.

2- Ông trời con thứ hai là Nguyễn Trường Tô, chủ tịch tỉnh Hà Giang, người được bêu danh bên cạnh hiệu trưởng trường THPT thị trấn Việt Lâm (huyện Bắc Quang, tỉnh Hà Giang) là Sầm Đức Xương, “nhà mô phạm” đã bị bắt giam ngày 7-9-2009 vì tội tổ chức và tham gia đường dây mua bán trinh trẻ vị thành niên, nữ sinh cấp 2 cấp 3, học trò của chính ông trong một thời gian khá dài. Ngay hôm sau phiên tòa sơ thẩm (06-11-2009), Nguyễn Trường Tô đã dõng dạc lên tiếng với báo chí: “Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh là một việc động trời, không thể hình dung được. Ðây là một việc làm đáng xấu hổ và không thể chấp nhận với một thầy giáo đồng thời là người đứng đầu một trường cấp 3.” Thế nhưng, từ trong nhà tù, hai nữ sinh bị kết tội “môi giới mại dâm”, đồng lõa với hiệu trưởng là Nguyễn Thúy Hằng (19 tuổi, lãnh án 6 năm tù) và Nguyễn Thị Thanh Thúy (18 tuổi, lãnh án 5 năm tù), đã viết hai bức thư, tố cáo đích danh chủ tịch tỉnh Hà Giang chính là kẻ đã mua dâm bên cạnh nhiều quan chức cao cấp tại tỉnh.

Thế là ngày 1-2-2010, phiên tòa phúc thẩm đã tuyên bố hủy bản án sơ thẩm vì những sai phạm nghiêm trọng từ việc công an điều tra đến việc chánh án xét xử. Báo chí trong nước lúc ấy, đặc biệt tờ Người Cao Tuổi” (số ra ngày 2-2-2010) đã đích danh chỉ mặt chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang là một trong những kẻ hại đời các nữ sinh vị thành niên…
Khốn nạn thay, tòa phúc thẩm vẫn y án như tòa sơ thẩm. Rồi báo Người Cao Tuổi sau đó đã phải sửa lại bản tin và bôi bỏ đoạn này. Những tờ báo khác có viết những gì liên quan tới đám quan chức mua dâm trẻ em cũng đều sửa lại.
Tưởng cũng nên nhắc lại rằng ở kỳ họp Quốc hội CSVN hồi cuối năm trước, một đại biểu đã từng nhắc đến Chủ tịch tỉnh Hà Giang như một điển hình của tình trạng không tôn trọng kỷ cương. Đó là đã phớt lờ việc thực hiện một chỉ đạo của Thủ tướng, bất kể nhân vật đứng đầu Chính phủ có văn bản nhắc nhở đến năm lần. Cho đến nay, bất chấp sóng gió dư luận, Nguyễn Trường Tô vẫn kín tiếng, yên vị, vững như bàn thạch.

3- Ông trời con thứ ba là Nguyễn Bá Thanh, Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Đà Nẵng, đồng thời là đại biểu Quốc hội ! Từ bao năm nay, ông ta bị nhiều người tố cáo tham nhũng, trong đó đặc biệt có đơn của tướng Trần Văn Thanh, chánh thanh tra bộ Công an và nguyên giám đốc Công an Đà Nẵng.
Trớ trêu thay, ông này cùng đồng bạn lại bị chính Nguyễn Bá Thanh đem xét xử nhiều lần vì tội “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích quốc gia…”, kể cả khi tướng Thanh liệt giường. Phiên xử gần đây nhất, hôm 7-12-2009 tại Đà Nẵng, đã tiếp tục gây sự chú ý trong dư luận về quyền “bảo vệ” và “xử phạt” người tham nhũng và tố cáo tham nhũng tại Việt Nam. Trong phiên tòa này, luật sư luôn bị chánh án Trần Mẫn tìm cách bịt miệng. Chánh án này là em ruột bà Trần Thị Thủy. Bà Trần Thị Thủy là vợ ông Nguyễn Văn Chi. Ông Nguyễn Văn Chi là uỷ viên Bộ chính trị, kiêm Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đảng, và là bạn thân của Nguyễn Bá Thanh. Một phiên tòa tái thẩm sẽ diễn ra tại Hà Nội mùa xuân năm nay. Nhưng hiện giờ, những người lên tiếng tố cáo tội ác của Nguyễn Bá Thanh tiếp tục bị xoi mói, khủng bố, rình rập. Còn riêng nhân vật này vẫn bình chân như vại…

Đó là chưa kể đến vụ việc ông ta đang tìm cách cướp đoạt đất đai của hơn 2000 người dân (trong đó đa phần là tín hữu Công giáo) tại thôn Cồn Dầu, phường Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, Tp Ðà Nẵng, để thực hiện dự án khu du lịch sinh thái Hòa Xuân. Chính ông ta đã nhiều lần dẫn “lính” xuống tận nơi để kiểm định, dọa nạt, khủng bố, rồi còn ra lệnh cho cấp dưới thường xuyên bao vây, dò xét, phong tỏa gia đình họ… khiến người dân nơi đây như sống trong hỏa ngục…

4- Những ông trời con tại các tỉnh Lạng Sơn, Quảng Ninh, Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Bình Định, Kon Tum và Bình Dương… Trong bài viết mới đây, hai tướng Đồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh đã báo động khẩn cấp việc cấp uỷ đảng cùng nhà cầm quyền ở những nơi này đã tự ý ký kết với nhiều doanh nghiệp người Hoa đóng tại Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan, những thoả thuận cho phép họ thuê đất và rừng để kinh doanh. Diện tích cho thuê tổng cộng là 264.000 hec-ta rừng phần lớn ở đầu nguồn, các tỉnh biên giới (theo báo cáo kín của Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn). Các thoả thuận đều có giá trị trong thời gian 50 năm, và sẽ kéo dài hơn sau đó.

Vì lợi ích riêng tư, các lãnh chúa địa phương này đang gây ra hiểm họa lớn lao cho Tổ quốc, cho cuộc sống và an ninh của nhân dân, cho nền quốc phòng của Đất nước. Vốn mang giòng máu đại Hán và đang có mưu đồ thôn tính Việt Nam, những kẻ thuê đất người Trung Quốc sẽ tha hồ chặt phá cây rừng từ đầu nguồn, khiến hồ sẽ cạn nước, các nhà máy thuỷ điện sẽ chết, môi trường sẽ bị huỷ hoại. Ngoài ra, họ có thể sẽ lập tại chỗ những làng người Hoa, thực hiện tiệm tiến việc xâm thực và đồng hóa dân Việt. Đây chính là một cuộc tự sát của quê hương đất nước, mà kẻ mở đường chính là những lãnh chúa, những ông trời con bản địa người Việt.

Khi một đất nước chẳng còn luật lệ nào ngoài sự lộng hành của “Ông Trời lớn” là đảng CS và của những “ông trời con” là các quan chức bản địa, trong sự điều phối và vì kế hoạch thôn tính của “Ông Trời tối đại”, “Thiên triều” phương Bắc, thì hiểm họa nước mất, nhà tan, dân diệt là chuyện cận kề. Những ai còn mang dòng máu Việt, nhất là giới trí thức và giới tu hành, lại có thể ngồi yên được sao?

BAN BIÊN TẬP TDNL




***********




3- Chính phủ Nhật cảnh báo các bệnh viện tránh xa “du lịch ghép tạng tại Trung Quốc”


Wen Mingming


Luật sư nhân quyền David Matas (năm 2006) đã kêu gọi chính phủ Nhật cấm tìm kiếm cấy ghép tạng ở Trung Quốc, vì nạn mổ cắp nội tạng từ học viên Pháp Luân Công. (Yoshikazu Tsuno/AFP/Getty Images)


Chính phủ Nhật mới đây đã cảnh cáo những bệnh viện mà trợ giúp ngành du dịch ghép tạng của Trung Quốc, sau khi một cuộc điều tra hơn 200 bệnh viện và khám phá ra một số bác sĩ đã cung cấp sự trợ giúp này. Du lịch ghép tạng ở Trung Quốc đã bị cấm bởi Hội Cấy tạng Nhật Bản do sự thiếu minh bạch của Trung Quốc và việc sử dụng tù nhân để lấy nội tạng.

Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi Nhật Bản đã tiến hành điều tra 247 bệnh viện tại Nhật, và khám phá ra rằng các bác sĩ ở 5 bệnh viện, bao gồm một số tại Tokyo, đã bị phát hiện giúp đỡ bệnh nhân bằng cách cung cấp tiểu sử bệnh lý cho các hãng môi giới có thể sắp xếp các ca cấy tạng cho họ ở nước ngoài. Bộ Y tế đã cảnh báo các bệnh viện này không trợ giúp việc buôn bán nội tạng bất hợp pháp.

Hiện tại chưa rõ hãng môi giới nào có thể đã lấy thông tin của bệnh nhân, và liệu bệnh nhân nào đã đi ghép tạng ở hải ngoại hay chưa. Trong một thông cáo được gửi đi ngày 15 tháng Hai, Bộ Y tế kêu gọi các bệnh viện không dính líu tới những ca cấy tạng bất hợp pháp và tuyên bố: “Cấy ghép nội tạng không được chính phủ cho phép không chỉ là bất hợp pháp mà còn sử dụng nội tạng đem bán. Xin liên hệ với Bộ nếu nghi ngờ cơ quan nào cố gắng lấy thông tin của bệnh nhân.”

Bộ cũng yêu cầu các nhân viên y tế ở những bệnh viện lớn, cũng như những phòng khám nhỏ không trợ giúp việc cấy ghép nội tạng bất hợp pháp và bị thương mại hóa, đồng thời cảnh báo họ lưu ý giữ kín thông tin về bệnh nhân.

Trong một vụ việc, một bác sĩ tại Bệnh viện Đại học Kanazawa đã được minh oan sau khi bị tình nghi trợ giúp bệnh nhân cấy ghép nội tạng tại Trung Quốc. Ông bị nghi ngờ gặp gỡ một nhân viên của cơ quan môi giới cấy tạng tại bệnh viện, để giúp một bệnh nhân nam nhận nội tạng. Lời khai của người nhân viên cho thấy người bác sĩ sẵn sàng giúp đỡ bệnh nhân và rằng họ đã thảo luận về các trình tự. Người bác sĩ đã từ chối bình luận, viện đến những lý do pháp lý.

Bệnh viện Đại học Kanazawa đã tự mình tiến hành điều tra các cuộc gặp gỡ đáng nghi trong bệnh viện. Vào ngày 12 tháng Một, cuộc điều tra nội bộ của bệnh viện kết luận rằng người bác sĩ đã không trợ giúp cơ quan môi giới ghép tạng. Không có bằng chứng cụ thể nào được cung cấp.

Vì cấy ghép nội tạng đã trở thành một hoạt động phổ biến ở Trung Quốc trong những năm gần đây, Hội Cấy tạng Nhật Bản (JST) đã cấm lấy nội tạng từ các tử tù và nội tạng có được từ hoạt động mua bán.
Bệnh viện Đại học Kanazawa duy trì rằng “việc nhận các ca cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc vi phạm chính sách đạo đức của JST.”




*****************


4- Hai ông Kilgour và Matas được đề cử giải Nobel Hòa bình


Joan Delaney,
19 Tháng 2 2010


Ông David Kilgour, Cựu Bộ trưởng nội vụ Canada-Công tố viên Hoàng gia, trình bày bản báo cáo sửa đổi về việc giết hại các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc để lấy nội tạng; Ông David Matas, luật sư đồng tác giả của bản báo cáo lắng nghe phía sau, ngày 31 tháng 1 năm 2007. (Matthew Hildebrand/The Epoch Times)

David Kilgour và David Matas, hai nhà vận động nhân quyền người Canada đã được đề cử giải Nobel Hòa bình cho công việc của họ liên quan đến cuộc điều tra tội ác mổ cắp nội tạng đối với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.
Trong bản đề cử gửi tới Ủy ban Nobel, nghị sĩ Boris Wrzesnewskyj nói rằng việc trao giải cho hai ông Matas và Kilgour “sẽ giúp thế giới nhận ra rằng tự do, nhân quyền và pháp quyền có thể đạt được bằng các hành động lương tâm ôn hòa và kiên quyết.”

“Tôi đã có vinh dự được gặp gỡ và biết hai ông cùng có tên David một vài năm rồi, và khi làm việc cùng họ, tôi thấy rất rõ rằng hai người này là những người dũng cảm phi thường, những người đã quyết định không đứng bên cạnh mà nhìn vào sự bất công khủng khiếp – họ đã định phải làm điều gì đó về việc này”, ông Wrzesnewskyj nói trong một cuộc phỏng vấn hôm thứ Ba.

Ngoài là Bộ trưởng nội các và Công tố viên Hoàng gia, ông Kilgour còn từng là Thứ trưởng Bộ ngoại giao phụ trách Châu Mỹ La-tinh và Châu Phi, và Thứ trưởng Bộ ngoại giao phụ trách khu vực Châu Á-Thái Bình Dương. Ông Matas là một luật sư nhân quyền, đã từng được trao Huân chương Canada, và là tác giả của 8 cuốn sách.

Cả hai ông đều được nhận Giải thưởng Nhân quyền 2009 của Hội Nhân quyền Quốc tế, cũng là để công nhận các nỗ lực của họ trong việc điều tra tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc mổ cắp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công đang còn sống để đem bán kiếm lời.

Ông Wrzesnewskyj nói rằng nhờ “các nỗ lực vô vị kỷ” của hai ông Kilgour và Matas khi đi tới 44 quốc gia để kêu gọi sự chú ý đến vấn đề này, những người lãnh đạo trên thế giới và các công dân toàn cầu đã có được một hiểu biết rõ hơn về vấn đề mổ cắp nội tạng bất hợp pháp đối với các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc.

Ngoài việc xuất bản hai bản báo cáo, hai ông Kilgour và Matas còn là đồng tác giả cuốn sách “Cuộc gặt hái đẫm máu: Giết hại [các học viên] Pháp Luân Công để lấy nội tạng” năm 2009, đưa ra các bằng chứng chi tiết về hàng chục ngàn học viên Pháp Luân Công đã bị chế độ Trung Quốc giết hại trong quá trình lấy các nội tạng của họ cho các cuộc phẫu thuật cấy ghép kiếm lời béo bở.

“Họ đã điều tra, đã đưa ra các bản báo cáo, và giờ đây họ đang tiếp tục một chiến dịch toàn cầu để thông báo cho toàn thế giới biết điều gì đã diễn ra”, ông Wrzesnewskyj nói.

Hai ông Kilgour và Matas đã kêu gọi các nước ngăn cản công dân của mình tới Trung Quốc để cấy ghép nội tạng. Các cuộc điều tra của họ đã phát hiện ra rằng nhiều người nước ngoài giàu có tìm kiếm các cuộc cấy ghép [nội tạng] ở Trung Quốc, nơi một người hiến tạng phù hợp có thể được tìm thấy chỉ trong vài tuần, trong khi ở các nước khác trung bình phải mất đến 2 năm rưỡi.

“Chúng ta giao thương với Trung Quốc, và đôi khi chúng ta quên mất hệ thống chính trị tồn tại ở đó, cái giá phải trả về mặt con người cho điều đó, và sức tàn phá của nó,” nghị sĩ Wrzesnewskyj nói.

Ông tin rằng hai ông Matas và Kilgour “hoàn toàn xứng đáng được loài người biết ơn” bởi vì họ đã cho thấy rằng “hai người có thể tạo nên sự khác biệt.”

Lễ trao giải Nobel Hòa bình năm 2010 sẽ diễn ra vào ngày 10 tháng 12 năm 2010 tại Oslo, Na-uy.

Đọc bản gốc tiếng Anh tại đây.
http://vietdaikynguyen.com/v2/world/612-hai-ong-kilgour-va-matas-duoc-de-cu-giai-nobel-hoa-binh



***************


5- CUỘC GANH ĐUA ÊM ĐỀM MÀ QUYẾT LIỆT GIỮA MỸ VÀ TẦU TẠI VIỆT NAM


Lý Đại Nguyên,

Little Saigon, ngày 23/02/2010

Từ đầu năm nay, cuộc bang giao thuận thảo giữa Hoa kỳ và Trung cộng bắt đầu rẽ sang khúc ngoặt mới đầy sóng gió. Từ việc chính quyền Mỹ, Obama chính thức ủng hộ quyết định của tập đoàn Google, ngày 12/01/2010. lên án tin tặc của Trungcộng tấn công vào những tài khoản Gmail của các nhà hoạt động nhân quyền ở Trungcộng, và Google đe dọa "chấm dứt hoạt động tại Trung cộng". Qua việc chính phủ Mỹ quyết định tái tục bán vũ khí cho Đài loan. Ngày 30/01/2010, bộ Ngoại Giao Mỹ ra thông báo: “Việc bán vũ khí sẽ góp phần cho an ninh và ổn định giữa Đài loan và Trung quốc”. Bắc kinh lập tức phản pháo: “Sẽ ngưng trao đổi quốc phòng với Washington, xem xét lại việc hợp tác trên nhiều lãnh vực quan trọng, và cấm vận các công ty vũ khí của Mỹ”. Đến việc tổng thống Mỹ, Barack Obama tiếp Đức Đạt Lai Lại Ma lãnh tụ tinh thần Tây Tạng tại Toà Bạch Ốc, ngày 18/02/2010. Mặc dù trước đó giới chức Trung cộng đã cảnh báo tổng thống Mỹ rằng: “Nếu ông gặp Đalai Lama thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nền tảng chính trị của quan hệ giữa Trung quốc và Hoa kỳ”.

Bắckinh tỏ thái độ hết sức phẫn nộ về việc Mỹ bán vũ khí cho Đàiloan và tổng thống Mỹ chính thức tiếp Lãnh Tụ Tinh Thần Quốc Dân Tây Tạng, họ xem đó là Mỹ trắng trợn can thiệp vào nội bộ của họ. Ngày 23/02/10, phát ngôn viên bộ Ngoaị Giao Trungcộng, Tần Cương tái khẳng định rằng: “Các biện pháp trừng phạt những công ty Mỹ sẽ được xúc tiến, vì vụ Hoakỳ bán vũ khí cho Đài loan. Ngoài ra Trung quốc còn tức giận về các lập trường với một số vấn đề, trong đó có thương mại, nhân quyền và các cáo buộc tin tặc của Trungquốc nhằm vào các tổ chức của Hoakỳ”. Trong khi, Hoakỳ, Liên Âu, và Nga đang cứu xét việc áp đặt biện pháp chế tài mới lên Iran, vì chương trình hạt nhân của họ thì Trung cộng đã phản đối các biện pháp chế tài đó. Tần Cương nói: “Bắc kinh, một đồng minh thân cận của Iran với các quyền lợi dầu khí tại nước này. Đã ghi chú về báo cáo của Cơ Quan Nguyên Tử Năng Quốc Tế nói rằng Tehran có thể đang chế tạo một đầu đạn hạt nhân”. Tuy nhiên, Tần Cương vẫn cho rằng: “Trungquốc, một trong 5 nước có quyền phủ quyết trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, hy vọng vấn đề hạt nhân của Iran sẽ được giải quyết qua đường lối ngoại giao”.

Nghĩa là trên chính trường quốc tế, Trung cộng đã khẳng định vị thế “Đối Lập Chính Trị” với Hoa kỳ. Liên Âu và Nga trong vấn đề nguyên tử của Iran. Từ đó chỉ còn một bước nhỏ là rơi vào vị thế “Đối Trọng Chiến Lược” với Liên Minh Dân Chủ trên toàn cầu. Tuy nhiên phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Cộng, Mã Tiêu Húc đã lên tiếng bác bỏ lập luận của một ký giả cho rằng: Đường lối cứng rắn của Trungquốc trên trường quốc tế có thể phản ánh mưu tính đảm nhận vai trò lãnh đạo nhiều hơn trong các vấn đề thế giới. Ông Húc nói: “Trungquốc không hề tìm cách đóng vai trò lãnh đạo thế giới, hiện tại hay trong tương lai cũng vậy”… “Trungquốc không muốn can thiệp vào các vấn đề nội bộ của nước khác, và cũng không cho phép nước nào phá hoại an ninh và toàn vẹn lãnh thổ của mình”.

Thế nhưng trong thực tế phũ phàng bỉ ổi thì Trung cộng đang ráo riết thao túng nội bộ của Cộng đảng, nhà cầm quyền Hà nội và đe dọa phá hoại an ninh và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, tài nguyên, thị trường, và văn hóa của Việtnam. Mặc cho uất khí ngất trời, rợp đất của toàn dân, toàn quân và những đảng viên cộng sản còn lương tri và tình tự dân tộc, trước cuộc tàm thực xâm lăng toàn diện của Trung cộng. Bắc kinh vẫn ngang nhiên ra lệnh cho nhóm tay sai Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Tô Huy Rứa, Nguyễn Chí Vịnh… và bọn côn đồ Công An lưu manh, công khai đánh phá các Tôn Giáo, tiếp tục đàn áp Dân Oan, khóa miệng Truyền Thông, dùng tòa án phi pháp để kết án những người đòi Tự Do Dân Chủ. Chúng không cần che dấu chủ trương “Đồng Hóa Việt nam vào với Trung hoa”. Giữa ngày Tết Canh Dần linh thiêng của dân tộc, chúng bắt dân ta phải hát lên bài ca mất nước: “Việt nam Trung hoa, núi liền núi, sông liền sông, chung một biển Đông với tình hữu nghị sáng như rạng đông…Chung một ý, chung một lòng, đường ta đi hồng màu cờ thắng lợi. Nhân dân ta ca muôn năm Hồ Chí Minh, Mao Trạch Đông”… Thôi hết rồi ! Bớ, Tô Huy Rứa ! Bớ, Cộng Đảng ! Còn đâu nữa Dân Tộc Việt Nam Độc Lập ngàn đời anh hùng?

Trong khi đó, Hoa kỳ vẫn lừng lững tiếp tục tiến vào Việtnam. Năm 2009, Hoa kỳ trở thành nhà đầu tư lớn nhất tại Việt nam, với số vốn đăng ký 9,8 tỷ USD, chiếm 45.6 % tổng số vốn đầu tư quốc tế vào Việtnam. Hoa kỳ và Việt nam đã bắt đầu thảo luận một Hiệp Định Đầu Tư Song Phương sẽ kết thúc trong năm nay. Như vậy vốn đầu tư của Hoa kỳ vào Việt nam sẽ càng vững mạnh thêm. Biết rằng, trên nguyên tắc bảo hiểm của nước Mỹ. Vốn đầu tư của Hoa kỳ đặt ở đâu thì trách nhiệm an ninh của chính phủ Mỹ phải bảo vệ ở đó. Chính vì vậy mà từ nhiền năm nay, Mỹ đã đặt liên hệ quốc phòng với Việt nam song song với đối tác kinh tế. Quốc phòng tiến vững tới đâu thì vốn đầu tư Mỹ tăng trưởng tới đó. Khi Mỹ trở thành nhà đầu tư số một tại Việt nam thì về mặt quốc phòng cũng phải ở ngang tầm mức đó. Trước sức mạnh quân sự của Trung cộng luôn đe dọa Việt nam, giới quân sự Việtnam rất muốn có vũ khí tối tân vượt trội của Mỹ để phòng thủ, nhưng giới cầm đầu và cơ quan tình báo của Việt cộng vẫn còn nằm trong tay Trung cộng khống chế. Nên Mỹ không dại gì để các loại vũ khí tối tân bí mật của mình bị Việt cộng hiến dâng cho Trung cộng, do đó chỉ hứa cung cấp những khí tài không sát thương, nhường cho Nga việc cung cấp tàu ngầm, máy bay và Ấn độ giúp việc huấn luyện chuyên môn cho Việt cộng. Điều quan trọng là Mỹ đã mua ngay 1 tỷ USD công khố phiếu của Việt cộng, để họ có đô la chi trả cho Nga. Làm vậy Việt nam có lý do duy trì được mối quan hệ quốc phòng với Mỹ-Nga-Ấn-ASEAN và cả Trung cộng, trong lúc Trung cộng chưa trở thành “Đối Trọng Chiến Lược”với tất cả.

Xem vậy, cuộc đua giữa Mỹ, Tầu tại Việt nam, tuy bây giờ còn rất êm đềm về mặt nổi, nhưng vẫn quyết liệt trên thực tế về mặt chìm. Trong khi toàn dân, toàn quân quyết chống Trung cộng xâm lăng, thì Trung cộng ra sức dùng tay sai nắm quyền lực đảng, nhân danh đảng cộng sản lãnh đạo Việt nam, để thi hành kế hoạch tàm thực của Trung cộng. Còn Mỹ thì dựa vào sức mạnh đầu tư và khuynh hướng dân chủ hóa của Việtnam, để duy trì phát triển ảnh hưởng. Nếu xu hướng chống Tầu xâm lăng của đảng viên cộng sản lên cao, thì trong kỳ Đại Hội Đảng sắp tới, những kẻ thân Tầu sẽ thất thế. Còn nếu họ vẫn duy trì nổi điạ vị, thì Việtnam sẽ lâm nguy. Đây là việc buộc chính quyền Obama phải tìm ra đáp số cho bài toán “Hoa kỳ trở lại Á châu”.



***************



6- "Gửi Súng Cho Tao !"




Nguyễn Cung Thương


Thưa Quý Vị và các Bạn,

Tôi hiểu vì sao người bạn lính bất hạnh của tôi còn ở Việt Nam viết bài thơ lẫm liệt và cảm động này.

Tôi đồng ý với nhận định chính trị của anh qua tinh thần và nội dung bài thơ. Cộng Sản không thể tự thay đổi hay dân chủ hóa.

Dù tiếc máu xương của đồng bào, nhưng sự ngoan cố và mù quáng của Cộng Sản Việt Nam đă hầu như hay dường như cắt đứt những lộ trình của một thứ cách mạng nhung ở Việt Nam. Và dường như không còn đường nào chấm dứt sự đau khổ của dân tộc Việt Nam khác hơn là con đường vũ lực quyết liệt !

Từ lòng địa ngục Việt Nam, người chiến binh cũ Nguyễn Cung Thương đă gửi ra cho chúng ta bài thơ GỬI SÚNG CHO TAO như một thông điệp vô cùng có ý nghĩa của những người nhận ra bản chất của chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay: Gian ác, Phản trắc và giữ quyền thống trị bằng mọi giá.


GỬI SÚNG CHO TAO !

Nguyễn Cung Thương
Sài Gòn - Việt Nam

Tao cụt một chân, mất một tay
Nhưng còn một tay
Để viết thơ dùm cho thằng mù hai mắt
Nghe nói ở xứ người chúng mày "cày" như trâu
Nhưng không quên Đồng Đội
Chia đô la cho chúng tao, như chia máu ngày nào ...
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: Phế Binh Việt Cộng !
Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
Bởi Đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu...
Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm quaChúng mày cứ mãi dặn dò
Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày có thể hòa hợp được không
Với lũ kên kên, hổ báo?
Những con thú cực kỳ giàu có
Mang "thẻ đỏ, tim đen"
Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ
Với Quan Thầy cung cúc tận tụy
Quay về đàn áp dân đen
Chúng đóng đinh Chúa Jesus lần nữa
Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa
Chúng tao lê lết trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rất rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều "quốc táng"
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn
Hãy gửi tiền cho những nhà tu
Để họ mở cửa nhà tù
Còn chúng tao là chiến sĩ
Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh

*****

Bài đáp 1: KHÔNG THỂ GỬI

Lê Khắc Anh Hào
Thưa anh Nguyễn Cung Thương,
Đạn thù trên mặt trận ngày nào
Nay anh chỉ còn một tay ...
Tôi ở bên này
Đọc thơ anh mà rượu ngọt hóa cay
Mà gục đầu tủi hận.
Tôi còn đủ 2 tay
Và tôi còn cả hai chân
Mà cứ ngại ngần không cầm cây súng
Nợ kiếm cung
Tôi gác bỏ bên trời sau ngày Sài Gòn vỡ vụn
Lận đận lao đao
Anh viết câu thơ như sông núi thét gào:
“Gửi súng cho tao!”
Để anh chiến đấu bằng vết đau còn lại
Mà không ngần ngừ, không e ngại
Dũng sĩ hề ! Ôi! lòng ta tê tái
Mái tóc sương pha.
“Ta là ai Mà cúi mặt trước tương lai
Khi tổ quốc đang thét gào lời sông núi ?”
Viết dòng thơ, tôi sờ đầu, nhục tủi
Vì không gửi được cây súng nào
Khi bạn mình giục:
“Gửi Súng Cho Tao!”
“Gửi Súng Cho Tao!”
"Gửi Súng Cho Tao!”

*****



Bài đáp 2: GỬI CHẤT NỔ CHO MÀY

Trần Phương Đông

Đọc những dòng thư mày mà lòng tao quặn thắt
Đời chúng mình cuối cùng phải như thế này sao ?
Mày bên đó lê la những ngày tháng hư hao
Tao bên này lăn lóc trên con đường cơm áo.
Hãy "Gởi Súng Cho Ta !" như một lời cảnh cáo:
Chúng mày quên cả rồi Tổ Quốc lẫn Quê Hương
Quê hương đó có máu tươi và có cả thịt xương
Của đồng đội, của bạn bè đã hy sinh nằm xuống.
"Gởi Súng Cho Tao" đã làm nhiều thằng luống cuống
Chúng mải mê lợi danh mà quên mẹ mất chuyện này
Cám ơn mày với những lời nhắn nhủ thật là hay
Để những thằng vong tình biết giật mình bừng tỉnh dậy.
Tao sẽ gởi cho mày những căm hờn không che đậy
Của trái tim đầy vết thương đã thoi thóp từ lâu
Tao không gởi cho mày súng như mày hỏi đâu
Mà tao gởi cho mày bằng những thùng thuốc nổ.
Hãy ôm nó xông vào lũ bạo tàn bằng tấm lòng cuồng nộ
Và tao cũng sẽ về cùng mày để đi trọn chuyến đi này
Cuộc đời nào rồi cũng qua như gió thổi mây bay
Thì tiếc làm con mẹ gì cuộc sống nhiều tủi hổ.
Sống vui được sao khi toàn dân nghèo nàn cùng khổ
Còn thân phận chúng mình
như những miếng giẻ rách giữa đời
Chờ đó ...tao sẽ về cùng mày
để hoàn tất một cuộc chơi
Và cho trọn cuộc tình
của những thằng gọi nhau là đồng đội.
Và cũng để một lần cúi đầu tạ tội
Với quê hương và tổ quốc của mình
Với bạn bè, với những oan khuất anh linh
Để đi trọn con đường vinh quang
của những người mang tên là Lính
Hãy ôm chất nổ
giết sạch bọn giặc thù không cần toan tính
Thằng nào rồi thì cũng một lần chết vậy thôi
Hãy chết thật vinh quang cho người lính được lên ngôi
Chờ đó đi.. mai tao về với những thùng thuốc nổ
... Mai về tạ tội Quê Hương
Cùng nhau đi trọn đoạn đường chiến binh
Cho dòng máu Lính thắm tình Việt Nam.

Trần Phương Đông

****



Bài đáp 3: Không tên
Mường Giang
Thơ anh viết như muôn ngàn nhát kiếm
Khiến cho ta thêm tan nát cuộc đời
Bao hận tủi theo thời gian tắt lịm
Nay tuôn về như sóng cuộn mưa rơi
Ta muốn cào cho trái tim lũng nát
Muốn gào to cho vỡ cả tinh cầu
Muốn tự hủy cho tan đời tàn tật
Sống một đời mang trọn kiếp thương đau
Mấy chục năm những ngày dài biệt xứ
Ta về đầy mang nỗi buồn lê thê
Ngày hành xác, đêm về ôm mặt khóc
Đời sa cơ bao nhiêu nỗi chán phè
Ngày hai buổi cúi đầu ăn ngấu nghiến
Mắt nhắm nghiền không dám ngó thịt cơm
Khi nghĩ tới, niềm đau những lính trận
Cũng vì ai phải chuốc nỗi hận hờn
Ta đến đây khô cằn thân mất nước
Đời xanh xao, mờ bước kiếp không nhà
Những toan tính mờ dần trong biển nhục
Tiếng hẹn thề rên nghẹn khắp gần xa
Gặp những kẻ ngày xưa quen gào thét
Bước giầy sô làm rung chuyển giặc thù
Ta tìm đến xin chút tình trai Việt
Để sưởi tình trong cõi tạm hoang vu
Họ nhìn ta rồi bỗng cười cuồng nhói
Mắt long lanh theo tiếng nhạc dập dồn
Ta xin chút tình của người đồng đội
Lại cho ta buồn nản với cô đơn
Gặp vài kẻ mặt tô đầy son phấn
Môi nhi nhô kẹo với giọng ỡm ờ
Ngực mộng đùi cho ta thêm tủi phận
Họ đi rồi và ta đứng cô đơn
Họ dập dìu xe xua trên đất khách
Đem trái tim rao bán giữ chợ đời
Cho ta nhớ người còn trong vùng địch
Đang dần mòn gục chết với tương lai
Gạp vài kẻ véo von lòng nhân ái
Ta tìm đến xin một chút tình người
Để an ủi những ngày thừa còn lại
Của cánh chim chờ thét gió tung trời
Nhưng họ cho ta lọc lừa tráo chác
Nghĩa đồng hương nhắc tới lại thêm buồn
Tao ngao ngán cho tình đời đen bạc
Về gục đầu trong men đắng tìm quên
Ta trách ta sao vẫn còn nặng nợ
Trong khi ai cũng say giấc miên trường
Ai cũng vui vì đất trời rộng mở
Ai cũng cười nghe ta nhắc quê hương
Ôi quê hương giờ đang nằm thoi thóp
Đang hờn căm rãy thoát lủa bạo tàn
Đang chờ người muôn phương về xum họp
Để chung lòng giết giặc cứu giang san
Ôi trong ta hận thù cao ngút mắt
Luôn dập dồn như sóng cuộn cuồng phong
Bao năm qua giam đời trong đáy huyệt
Giờ thét vang như chim được sổ lồng
Ta nhớ quê hương những ngày sắp mất
Ta thương nhiều qua từng giấc chiêm bao
Quê ta giờ khổ đau và tan nát
Lửa thù dâng cao vút tận trời cao
Ta đã vẽ trong đợi chờ thê thiết
Những lâu đài của Mẹ đẹp như thơ
Ta sẽ chiêu hồn những những phản bội
Đang lạc lầm trong phù phiếm hư vô
Nhưng ta chỉ là lính già tàn phế
Sống ngu ngơ như cây đứng giữa đường
Thì có gì để gửi về cho bạn
Cùng góp phần quang phục lại quê hương
Thì ra ta cũng là phường hèn nhát
Quên những ngày xưa liều thân đấu tranh
Giờ mới biết bỏ nhà đi trốn giặc
Chỉ để cho ta ngày tháng an lành

*****



Bài đáp 4: Tao không gửi súng

Mũ nâu 11
Gữi Nguyễn Cung Thương như mội lời tạ tội
Đọc thơ mày...... buổi trưa hè nắng cháy
Tao nghe hồn chết lịm giữa mùa Đông
Thấy xót xa cay đắng trong lòng
Khi mày bảo chúng tao gửi súng
Mày nói đúng,quả thật mày nói đúng!
Làm sao hòa hợp được với lũ sài lang
Lũ chó trâu, bạo ngược hung tàn
Chỉ biết sống trên máu xương đồng loại
Mấy mươi năm chúng ra công phá hoại
Mảnh giang san gấm vóc của cha ông
Đất miền Bắc, biển miền Đông
Chúng dâng cúng cho quan thầy Trung Cộng
Lũ tầu đỏ bắt giết đân đen
Chúng rút đầu câm họng.
Cha, Thầy mới mở lời
Chúng hùng hổ ra tay
Khiếu nại kêu oan, chúng thẳng tay đoạ đầy
Coi mạng sống con người như cỏ rác
Mọi người ngó lơ trước bao tội ác
Hiệp định Hoà bình vừa ký ở GiơNeo
Ngoảnh mặt đi chúng xé cái vèo
Văn bản Paris, chúng đem ra chùi đít...
Cả thế giới,Cả nhân loại đều im thin thít
Mặc tình chúng lộng giả thành chân
Mở miệng ra là nói nghĩa nhân
Nhưng rặt một phường buôn dân bán nước
Thế mà...Có lắm kẻ, ngày xưa từng ăn trên ngồi trước
Từng hùng hồn tuyên bố: Sẽ vì nước hy sinh
Nhưng than ôi !
Đến nay, bỗng khúm núm hạ mình
Để xin được làm chó săn, liếm gót giầy giặc Cộng
Có những thằng,
Áo cao mũ rộng
Bằng cấp đầy mình, kiến thức mênh mông
Mà một câu nói đơn giản cũng chẳng chịu thuộc lòng:
"Hãy nhìn, chứ đừng nghe những gì Cộng Sản nói"
Xuống tầu ra đi chúng thảm thương thật tội
Mặt mũi xanh xao, quần áo tả tơi
Còn bị lũ đầu trâu chửi mắng nặng lời:
"Bọn đĩ điếm chỉ ôm chân đế quốc"
Nay được đám lưu manh xoa đầu
Gọi "Việt Kiều yêu nước"
Vội đem tiền về mở tổ hợp đầu tư
Rồi nhanh nhẩu hoan hô - bác đảng - nhuyễn nhừ
Cùng một ruộc: trâu tầm trâu, mã tầm mã
Họ có thấy chăng?
Những người chết,
Cũng bị đào mồ cuốc mả
Lấy đất, bán đất chia nhau
Tranh thủ làm giầu
Chúng vơ vét cả tiết trinh em nhỏ...
Nghe mày hỏi, tao gục đầu xấu hổ
Súng đạn đâu mà gửi cho mày đây ?
Ngoài một chút sắt son nặng trĩu lòng này
Chắc mày hiểu vì sao:
"Tao không gửi súng..."

*****



Bài đáp 5: Để nó cho tao
Đoàn Trọng Hiếu

Đọc thư mày lòng tao đau quặn
Thằng cụt thằng lành cùng trăn trở như nhau
Nhớ mùa hè đỏ lửa năm nao
Thằng lính biệt động trấn ngọn đồi gió
Mày, thằng lính dù An Lộc
Nhảy vào tăng viện cho tao
Được lệnh bàn giao, tao kéo quân vào thành phố
Không quên chỉ cho mày bìa rừng cao su đỏ
Giặc chốt dày đặc, mày bảo: "Để đó tao lo !"
Sau 3 tháng tử thủ
Tao ở lại Bình Long, mày ra vùng hỏa tuyến
Mãi đến Tháng Tư đen vẫn chẳng được tin nhau
Tao vào tù rồi lưu vong nơi hải ngoại
Nay bỗng được thư mày lời bi hùng thống thiết
Mày bảo gởi súng cho mày, tao không đành đoạn
Vì cuộc chiến bây giờ không cần đến súng đạn
Mà cần đến trái tim rực lửa yêu thương
Mang lý tưởng tự do dân chủ nhân quyền
Đến tận hang cùng ngõ hẻm
Khi mọi người dân đều ý thức
Đó là ngày giặc cộng phải vùi chôn
Nhiệm vụ của mày cùng dân oan
Là đi biểu tình khiếu kiện
Cùng công nhân bãi thị đình công
Còn nhiệm vụ của tao ở ngoài này
Là vận động chính giới nước ngoài
Vận động đồng bào hải ngoại
Tao đang ứng chiến ở sân bay
Chờ đến giờ G nhảy vào Newyork
Biểu tình chống thằng Nguyễn Tấn Dũng
Tao yêu cầu mày, Để nó cho tao
Cuộc chiến này không có tên Dương Văn Minh
Nhưng vẫn có Nguyễn Cung Thương và Đoàn Trọng Hiếu

(Sơn thần mũ nâu Đoàn Trọng Hiếu)


****

Bài đáp 6: TAO VẪ̃N CÒN ĐÂY
(NguyễnQuân, m ột người lính VNCH)
Đáp lời chiến hữu Nguyễ̃n Cung Thương
Tao đã nghe tiế́ng gọi trong đêm trường
Như tiếng thét ngập tràn tình đồng đội
Tiếng kêu của mầy
Cũng là tiếng uất hận của quê hương
Mầy cần súng đạn, không cần xót thương
Tao còn nhớ những đêm phục kích trong rừng
Dưới ánh trăng xanh xuyên kẻ lá
Mầy và tao chia nhau bắn tỉa
Từng tên giặc cộng xâm lăng
Những trận xung phong xáp lá cà diệt địch,
Đánh cho tan tác
Đánh cho quân thù kinh hồn vỡ mật
Bây giờ tụi mình buông súng thật sao ?
Nhưng tụi mình chưa giải ngũ được đâu
Ai anh hùng
Ai hào kiệt
Ai đã trả nợ núi sông
Trận chiến tàn nhưng cuộc chiến vẫn chưa xong
Nơi quê cũ bóng quân thù tràn ngập
Mỗi một thằng đáng nhận trăm viên đạn
Để đền bồi tội lỗi chúng đang mang
Đem tổ quốc núi sông ra dâng bán
Rước quân thù dẫm nát quê hương
Bán trẻ thơ phụ nữ cho ngoại bang
Cướp của dân oan
Banh da xẻ thịt giang san
Hùa nhau cắn xé quê cha đất tổ
Mầy còn nhớ một lời của huynh trưởng
Không chấp nhận, không sống chung
Với loài qủy đỏ
Không bao giờ nói chuyện hòa giải hoà hợp
Với chúng nó
Mày với tao là những thằng lính trận mạc
Đối diện quân thù
Chỉ có hai tiếng: XUNG PHONG ! một tiếng: SÁT !
Tiếng thét oai hùng từng vang dội non cao rừng thẳm
Hẹn một ngày mình đào lổ đem chôn
Những thằng chóp bu cộng sản
Cùng chủ nghĩa ngoại lai
Đưa dân tộc trở lại bình minh tươi sáng
Tụi mầy còn đó, tụi tao còn đây
Chung vai sát cánh thề quang phục quê hương
Một lần nữa mày và tao sẽ có mặt
Trong đoàn quân xung kích dưới bóng cờ vàng
Nắm tay nhau cùng hát khúc khải hoàn ca.
Nguyễn Quân