Thứ Năm, 18 tháng 3, 2010

NGUYỄN THÙY DUNG - BẢN TIN CẬP NHẬT THÁNG 3 NĂM 2010 - CỌNG SẢN LÀ LOÀI QUÁI VẬT ĂN NHAU VÀ ĂN ĐỒNG LOẠI


NGUYỄN THÙY DUNG
BẢN TIN CẬP NHẬT
SỐ ĐẶC BIỆT

Tháng 3, 2010

***************




TIN GIỜ CHÓT:
HÂN HOAN CHÀO MỪNG LINH MỤC NGUYỄN VĂN LÝ
TẠM BƯỚC RA KHỎI NHÀ TÙ NHỎ NGÀY THỨ HAI 15 THÁNG 3 NĂM 2010
Trở về NHÀ TÙ LỚN:
QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ GOULAG VIỆT NAM


Trước cái-gọi-là “phiên tòa ô nhục” Kangaroo của bè lũ vong nô Việt gian cộng sản ngày 30/3/2007, vị lãnh tụ tôn giáo, Lm Nguyễn Văn Lý đã kịp thời hô lớn: “Đả đảo Đảng Cộng sản Việt Nam!” trước khi bị tên côn đồ “Trung tá công an VGCS” Nguyễn Văn Tân bịt miệng Nguồn: Hoang Dinh Nam / AFP

”Ngay trong cuộc đấu tranh giành độc lập của dân tộc Việt Nam chúng ta, những chiến sĩ cách mạng Việt Nam trước các phiên tòa xét xử của thực dân Pháp đã hô: ‘‘Đả đảo chế độ thực dân Pháp”, ‘‘Đả đảo bọn tay sai đế quốc” v.v... cũng không thấy sách báo nào ghi lại là có ai bị bịt miệng sau khi hô khẩu hiệu và mắng mỏ các quan tòa thực dân”, theo Đinh Minh Đạo.
Nguồn: Hoang Dinh Nam / AFP

“Tự do tôn giáo hay là chết !”


Hai LM Nguyễn Văn Lý và Phan Văn Lợi



***


HÂN HOAN CHÀO MỪNG ANH THƯ VIỆT NAM
“Triệu Trinh Nương Thời Đại” LÊ THỊ CÔNG NHÂN

Bước ra khỏi NHÀ TÙ NHỎ ngày Thứ Bảy 06 tháng Ba năm 2010
Trở về NHÀ TÙ LỚN: Quần Đảo Ngục Tù Goulag Việt Nam


KHẨU KHÍ ANH HÙNG:

Triệu thị Trinh: "Ta chỉ muốn cỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá tràng kình ngoài biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cỡi ách nô lệ, há chịu khom lưng làm tỳ thiếp người ?!”

“Triệu Trinh Nương Thời Đại” Lê Thị Công Nhân: "Tôi sẽ tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền Việt Nam cho đến kỳ cùng DÙ CHỈ CÒN MỘT MÌNH TÔI. Cộng sản ĐỪNG MONG TÔI THỎA HIỆP CHỨ ĐỪNG NÓI LÀ ĐẦU HÀNG !”


CHÀO MỪNG ANH THƯ NƯỚC VIỆT:
Triệu Trinh Nương Thời Đại LÊ THỊ CÔNG NHÂN !

Thứ Bảy mồng Sáu tháng Ba
Hai ngàn mười chẵn bước ra khỏi tù
Ghê thay chế độ đui mù !
Buồn thay đất nước âm u đêm dài !
Bao giờ DÂN CHỦ lên ngai
Anh thư xứng đáng trên đài TỰ DO !

*

Nàng xứng đáng lên ngôi lãnh tụ
Hơn triệu lần thái thú cộng nô
Đảng cướp ngày: thổ phỉ Tam Vô !
Còn lũ chó: nấm mồ tăm tối !


*

Chào mừng Lê Thị Công Nhân,
Anh thư tranh đấu công bằng tự do !
Trong lòng chế độ cộng nô:
Bắc phương ? – Khiếp nhược ! Côn đồ với dân !
Ba năm giam giữ xác thân
Biểu tượng tuổi trẻ, tinh thần vút cao !
Sá gì năm tháng nhà lao !
Sá gì một chút ba đào gợn lên !
Luyện thân, tâm, chí: vững bền !

*

Mẹ đặt tên em là CÔNG NHÂN
Xinh xắn dịu hiền chính tự thân
Xử thế với đời: lòng NHÂN ái !
Đối nhân coi trọng: tính CÔNG bằng !

*
* *

Chúc Mừng Em Lê Thị Công Nhân

Xin
được chia sẻ với Công Nhân
Chúc cho dân chủ đến thật gần
Mừng vui xen lẫn niềm uất hận
Em vì dân vì nước quên thân
bước vào trong ngục vì dân
Thị thành từng vắng một Công Nhân
Công an,tù ngục... không khuất phục
Nhân nghĩa của nàng Nước ghi ân

Thái Dương


***


KHẨU KHÍ CỦA “TRIỆU TRINH NƯƠNG THỜI ĐẠI”,
MỘT BIỂU TƯỢNG BẤT KHUẤT HÀO HÙNG CỦA TUỔI TRẺ VIỆT NAM:
ANH THƯ LÊ THỊ CÔNG NHÂN


“…Nhưng tôi xin khẳng định bằng tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam là: tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn một mình tôi, trước hết là giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy nhân quyền, dân chủ và tự do cho người Việt Nam. Và Cộng sản Việt Nam đừng có mong chờ bất cứ một điều gì dù chỉ là thoả hiệp, chứ đừng nói là đầu hàng về phía tôi !

*

LỜI KHẲNG QUYẾT CỦA ANH THƯ LÊ THỊ CÔNG NHÂN

"Thực sự tôi không thể đoán đuợc việc gì có thể xãy ra đối với tôi. Nhưng tôi khẳng định với tất cả lương tâm, trách nhiệm và tình cảm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc VN, tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn có một mình tôi. Trước hết là để giành lấy nhân quyền cho chính mình và giành lấy quyền tự do cho người Việt Nam. Và CSVN đừng có mong chờ bất kỳ một điều gì là thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi.

Tôi không thách thức, nhưng nếu CSVN đã quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân Việt Nam, và muốn dìm đất nước Việt Nam trong tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về mặt văn hóa, kéo dài cho tới trọn đời con cháu của chúng ta, cũng như của chính những người CS, thì họ cứ việc hành xử với những gì mà họ có.

Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Tôi xin khẳng định một lần nữa, đó chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra... Tôi đã được sinh ra là một con người thì tôi có đầy đủ nhân quyền cơ bản mà đấng tạo hóa đã ban ra cho tôi, và tôi đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách nhiệm của tôi đối với chính tôi, với dân tộc Việt Nam và đối với đấng tạo hóa đã sinh ra tôi.

Những gì tôi đã làm được tuy hết sức là nhỏ bé, nhưng nếu như mỗi cá nhân chúng ta đừng thờ ơ, nghĩa là chưa ủng hộ, hay ủng hộ rồi mà chưa tham gia, hay tham gia rồi mà chưa tích cực, xin hãy mạnh dạn nói lên tiếng nói của mình.

Cộng sản đã hết sức thành công trong việc làm cho dân tộc Việt Nam sống chìm trong nỗi sợ hãi hàng chục năm trời. Nếu chúng ta đều sợ hãi như vậy thì tôi e rằng chúng ta đã sợ hãi quá mức cần thiết. Tù tội cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tôi không muốn nói mình là một tấm gương, nhưng nếu như tôi có bị tạm thời nhận một nhiệm sở mới hết sức là bất đắc dĩ, đó là nhà tù, thì tôi mong rằng các nhiệm sở ở bên ngoài, tức là xã hội, sẽ có nhiều những người dân Việt Nam tiếp tục những công việc mà tôi đang làm. Cố nhiên trong nhiệm sở bất đắc dĩ đó tôi sẽ cố gắng hết sức để vẫn tiếp tục công việc truyền bá dân chủ, dân quyền, và đấu tranh cho nền dân chủ nhân quyền và tự do cho người dân Việt Nam.

Kính thưa các vị khách quốc tế, những gì mà quý vị đã ủng hộ, đã lên tiếng đã thể hiện sự quan tâm và ủng hộ của quý vị cho công cuộc đấu tranh của chúng tôi, thật sự là vô cùng quý báu và xuất phát từ lương tri của quý vị. Tôi có thể nói một cách ngắn gọn là - tôi tri ân quý vị.
Nhà cầm quyền Việt Nam, tôi xin khẳng định với tư cách là một người dân Việt Nam bình thường, và tôi mong quý vị hiểu được một điều đó là Cộng Sản Việt Nam xuất phát từ một nền văn hóa thấp kém, một phương pháp đấu tranh hoàn toàn phi nhân đạo, phi nhân bản, và bạo lực để đàn áp, để trấn áp với một mục tiêu hoàn toàn phi đạo lý, vô chính trị và có thể nói là phi pháp. Đó là tịch thu tất cả quyền lãnh đạo đất nước và xã hội vào một nhóm ngưòi nhỏ bé, và trường kỳ thực hiện thi hành chế độ độc tài.

Tất cả những điều đó đã tạo nên một tâm lý chủ nhân và họ rất sợ trước những áp lực quốc tế, trước tiếng nói của đất nước văn minh, những tổ chức nhân quyền trên thế giới.

Tại sao họ sợ ? Họ sợ là vì nơi đó có một sức mạnh rất là lớn trên trường quốc tế mà bản thân của những người Việt Nam của chúng tôi ở quốc nội thì không nói được, nhưng ở những nước văn minh và phát triển... tôi rất mong muốn không chỉ trong trường hợp khẩn nguy như hiện nay mà báo giới quốc tế, cũng như những người có đời sống tâm linh trên tòan thế giới hãy nói lên tiếng nói của mình một cách mạnh mẽ, một cách kịp thời để sau này không có những giây phút hối hận rằng chúng ta đã không làm hết sức mình, đã không dùng hết sức mình trong khi chúng ta có thể làm được nhiều hơn để giúp đỡ cho người dân đang sống ở một cái đất nước bé nhỏ, nghèo khó và lạc hậu như Việt Nam.

Những người dân đó đã can đảm chấp nhận tất cả những hy sinh về vật chất, về an ninh cá nhân, để nói lên tiếng nói lương tri của mình, chỉ mong lấy lại những nhân quyền cơ bản nhất của một con người, mà những điều đó đã bị chế độ độc tài CSVN không những đã cướp đi mà còn chà đạp và thủ tiêu hằng chục năm đằng đẳng vừa qua, và sẽ còn tiếp tục tùy thuộc vào công cuộc đấu tranh của chúng ta mạnh mẽ và hiệu quả.

Một lần nữa tôi xin khẳng định những sự đàn áp này không làm ảnh hưởng tiêu cực được đến phong trào đấu tranh của khối 8406, của Đảng Thăng Tiến Việt Nam."



***************




KHẨU KHÍ ANH THƯ LÊ THỊ CÔNG NHÂN
MỘT TRIỆU TRINH NƯƠNG THỜI HIỆN ĐẠI

PHÁT BIỂU ĐẦU TIÊN LÚC VỪA BƯỚC RA KHỎI NHÀ TÙ NHỎ TRỞ VỀ NHÀ

Trời ! Tôi vừa về đâu biết nhắn nhủ gì, tôi vừa về tôi cảm thấy nó như một cơn mơ khủng khiếp, giờ phút này cũng chưa nghĩ đâu, cũng chưa biết nhắn nhủ điều gì cả. Tôi chỉ thấy rằng là khi mà, công an của bên nghiệp vụ đấy, ở Hà Nội vào phỏng vấn tôi, lúc tôi đang ở tù ở Thanh Hóa thì họ có nói: "Chị có thấy rằng là chị đã thất bại chưa? Chị có thấy rằng cuộc đời của chị có dở dang không ?"

Họ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ ấn tượng với 2 câu đấy. Tôi trả lời họ rằng tôi cũng muốn coi đó là lời nhắn của tôi với cộng đồng người Việt ở hải ngoại đó là: Tôi thấy rằng tôi không thành công, tôi chưa thành công. Tôi thấy rằng mọi thứ cũng thật sự là dở dang, nhưng mà là vì tôi chỉ có thể làm (rất xúc động, như có nước mắt) cái phần của tôi, chớ tôi không thể nào làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác. Và nếu như cái lý tưởng của tôi có thất bại, thì tôi nghĩ rằng điều đó cũng đúng. Mọi thứ dở dang không cần phải nói nhiều thì các anh chị và mọi người cũng biết.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi nghĩ rằng là tôi đã có những cái việc làm và những giây phút mà tôi cảm thấy mình thật sự là tự do, đó là khi tôi sống theo cái lý tưởng của tôi, và rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù thì tôi thấy rằng cái lý tưởng đó nó không sai, nhưng có thể là cuộc đời của tôi sẽ không hề hay chưa hề thành công đối với lý tưởng đó. Nhưng mà đối với tôi, điều đó không phải là qúa quan trọng.

Ấy tôi nói với anh đấy, người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 triệu ở trong nước, 3 triệu ở nước ngoài thì tôi là một phần trong 90 triệu đó mà thôi. Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo đối với bản thân mình. Tôi nghĩ đối với những gì tôi đã làm, có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi theo tỉ lệ dân số học này có thể làm được. Đó là đã quá sức của tôi rồi, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ.

Còn tiếp tục như thế nào và đến mức độ nào thì quả thực tới giờ phút này tôi chưa có tâm trí nào để nghĩ đến cái chuyện đó hết. Tôi thật sự bây giờ rất là mệt. Vào lúc xuống xe, tôi đã bị ngã mà công an đã không kịp đỡ. Đầu óc tôi hiện giờ là đang rất là hạnh phúc về với gia đình mà quả thật tôi chưa nghĩ gì đến công việc ngay bây giờ cả.



***********

Lá thư BBT


ĐỌC & SUY GẪM !
PHẢI LÀM GÌ ĐỂ THAY ĐỔI SỐ PHẬN MÌNH VÀ DÂN TỘC
HIỆN TẠI, TƯƠNG LAI ???



CỘNG SẢN LÀ LOÀI QUÁI VẬT ĂN NHAU VÀ ĂN ĐỒNG LOẠI !

ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI,
HÃY NHÌN KỸ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM !
(CỐ TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU)


“QUỐC GIA CÒN LÀ CÒN TẤT CẢ,
QUỐC GIA MẤT LÀ MẤT TẤT CẢ”
(CỐ TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU)


CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN PHẢI BỊ LOẠI BỎ, KHÔNG THỂ ĐỐI THOẠI !
(BORIS YELTSIN, CỐ TỔNG THỐNG CỘNG HÒA LIÊN BANG NGA)


“ĐỪNG SỢ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM,
HÃY LÀM NHỮNG GÌ CỘNG SẢN SỢ !”
(TỴ NẠN ANH QUỐC)


XÓA BỎ ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ CỘNG SẢN HÔM NAY
GIÚP THĂNG TIẾN VIỆT NAM TỰ DO NGÀY MAI


TOÀN DÂN ĐOÀN KẾT VÙNG LÊN XÓA BỎ ĐỘC TÀI CỘNG SẢN !


TƯỞNG NIỆM NẠN NHÂN CỘNG SẢN:
“Chế độ cộng sản vẫn tiếp tục gieo rắc tội ác trên đất nước VN.
Đẩy lùi tội ác cộng sản ra khỏi quê hương là bổn phận của tất cả chúng ta,
Những ai còn mơ hồ về cộng sản, rồi có ngày sẽ vỡ mộng,
trả giá cho sự ngây thơ và sẽ không còn cơ hội hối hận.”



DÂN TỘC VÙNG LÊN CHỐNG
BẠO QUYỀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN !


******************************


KÍNH NHỜ QÚY CỤ, QÚY BÁC, ÔNG BÀ, CÔ CHÚ, ANH CHỊ
PHỔ BIẾN RỘNG RÃI BTCN NẦY ĐẾN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI DÂN
NGUYỄN THÙY DUNG XIN CÁM ƠN TOÀN THỂ QÚY VỊ

EM THÀNH THỰC XIN LỖI KHÔNG THỂ TIẾP CHUYỆN ANH/CHỊ
MUỐN LIÊN LẠC QUA "CHAT" TỪNG NGƯỜI MỘT
VÌ EM QUÁ BẬN: gởi hàng chục ngàn emails mỗi ngày.
ANH/CHỊ THÔNG CẢM CHO EM NHÉ!

XIN ANH/CHỊ VUI LÒNG LIÊN LẠC VỚI EM QUA "EMAIL",
CÁM ƠN ANH/CHỊ NHIỀU LẮM.


*************************


CÒN TIN VIỆT CỘNG LÀ CÒN TRẮNG TAY !
CÒN CỜ MÁU LÀ CÒN ĐIÊU LINH !



AI
- CÒN MƠ HỒ VỀ CỘNG SẢN ???
- CÒN NỊNH BỢ, BƯNG BÔ BÈ LŨ PHỈ QUYỀN VIỆT GIAN CỘNG SẢN ???
- CÒN MUỐN “ĐỐI THOẠI, HÒA HỢP HÒA GIẢI” VỚI VIỆT CỘNG ???

- CÒN ĐEM TIỀN BẠC & CHẤT XÁM ĐẦU TƯ “XÂY DỰNG QUÊ HƯƠNG VC” ???

HÃY
- MỞ MẮT CHO LỚN ĐỂ NHÌN, HÃY MỞ TRÍ CHO RỘNG ĐỂ THẤY BẢN CHẤT TÀN BẠO LƯU MANH MUÔN ĐỜI CỦA BÈ LŨ VIỆT GIAN CỘNG SẢN:

- “LÀNG MAI NHẤT HẠNH HÒA HỢP HÒA GIẢI”, 400 TU SINH TĂNG THÂN LÀNG MAI BÁT NHÃ BỊ KHỦNG BỐ, ĐÀN ÁP, TRỤC XUẤT !!!

- CÁC LINH MỤC THÁI HÀ “ĐỐI THOẠI” VỚI PHỈ QUYỀN QUẬN ĐỐNG ĐA ĐỂ NGHE QUYẾT ĐỊNH CƯỚP ĐẤT,

- TRỊNH VĨNH BÌNH, NGUYỄN ĐÌNH HOAN, HOÀNG NGỌC TIẾN, NGUYỄN GIA THIỀU, NGUYỄN TRUNG TRỰC, NGUYỄN AN TRUNG, TRẦN VĂN TRƯỜNG “AO CÁ TÂN TRƯỜNG KHANH” ĐEM TIỀN CỦA, CHẤT XÁM VỀ “XÂY DỰNG QUÊ HƯƠNG VIỆT CỘNG” BỊ TÙ TỘI, BỊ CƯỚP MẤT TRẮNG TAY !!!

- “BỌN XƯỚNG CA VÔ LOÀI” BỊ CƯỚP NHÀ, ÔM ĐẦU MÁU VỀ NƠI TỊ NẠN !!!

- PHẠM DUY, NGUYỄN CAO KỲ BỊ VIỆT GIAN CỘNG SẢN COI LÀ NHỮNG CON CHÓ GHẺ Ô NHỤC, CHANH VẮT HẾT NƯỚC, VỎ HẾT XÀI !!!

ĐỪNG NGHE CỘNG SẢN NÓI, HÃY NHÌN CỘNG SẢN LÀM !!!



*****************************


Thư BBT http://www.vietnamngaymai.blogspot.com


Kính anh chị:

Tin đặc biệt giờ chót: Vô cùng hân hoan chào mừng Linh Mục NGUYỄN VĂN LÝ tạm bước ra khỏi NHÀ TÙ NHỎ ngày THỨ HAI, 15 Tháng 3 năm 2010

Hôm nay, Thứ Bảy, mồng sáu tháng Ba năm 2010, là một ngày đặc biệt, vô cùng đặc biệt, đánh dấu ngày mà Anh Thư Việt Nam, “Triệu Trinh Nương Thời Đại” LÊ THỊ CÔNG NHÂN bước ra khỏi lao tù nhỏ để trở về với gia đình, cũng đang nằm trong nhà tù lớn: Quần đảo ngục tù Goulag Vietnam.

Điều mà tất cả mọi người dân Việt trong và ngoài nước, và tất cả các chính khách tiếng tăm trên thế giới NGƯỠNG MỘ và KÍNH PHỤC vị Anh thư khả ái nầy chính là phong cách của nàng TRƯỚC và SAU thời gian giam thân trong nhà tù nhỏ.

So với lời tuyên bố của Bà Triệu, một Anh thư Việt Nam đã lãnh đạo công cuộc kháng chiến chống kẻ thù NGOẠI XÂM Bắc phương cách đây 18 thế kỷ:

Triệu Trinh Nương: "Ta chỉ muốn cỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá tràng kình ngoài biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cỡi ách nô lệ, há chịu khom lưng làm tỳ thiếp người ?!”

Chúng ta thử nghe lại lời Lê Thị Công Nhân phát biểu TRƯỚC lúc hiên ngang bước vào nhà tù nhỏ của kẻ thù NỘI XÂM (VIỆT GIAN CỘNG SẢN):

Lê Thị Công Nhân: “…Tôi sẽ tranh đấu Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho chính mình và cho Việt Nam cho đến kỳ cùng DÙ CHỈ CÒN MỘT MÌNH TÔI. Cộng sản ĐỪNG MONG TÔI THỎA HIỆP CHỨ ĐỪNG NÓI LÀ ĐẦU HÀNG !...”

“… Tôi mong quý vị hiểu được một điều đó là Cộng Sản Việt Nam xuất phát từ một nền văn hóa thấp kém, một phương pháp đấu tranh hoàn toàn phi nhân đạo, phi nhân bản, và bạo lực để đàn áp, để trấn áp với một mục tiêu hoàn toàn phi đạo lý, vô chính trị và có thể nói là phi pháp. Đó là tóm thu tất cả quyền lãnh đạo đất nước và xã hội vào trong tay một nhóm ngưòi nhỏ bé, và trường kỳ thực hiện thi hành chế độ độc tài…”

Và ngay ngày đầu tiên khi vừa SAU KHI RA KHỎI NHÀ TÙ NHỎ, trở về với gia đình trong quần đảo Ngục Tù GOULAG Vietnam:

“Cai tù Thanh Hóa: "Chị có thấy rằng là chị đã thất bại chưa? Chị có thấy rằng cuộc đời của chị có dở dang không ?" Tôi chỉ ấn tượng với 2 câu đấy và muốn coi đó là lời nhắn của tôi với cộng đồng người Việt ở hải ngoại đó là: Tôi thấy rằng tôi không thành công, tôi chưa thành công. Tôi thấy rằng mọi thứ cũng thật sự là dở dang, nhưng mà là vì tôi chỉ có thể làm cái phần của tôi, chớ tôi không thể nào làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác… Người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 triệu ở trong nước, 3 triệu ở nước ngoài thì tôi là một phần trong 90 triệu đó mà thôi. Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo đối với bản thân mình.”

“…Tôi đã có những cái việc làm và những giây phút mà tôi cảm thấy mình thật sự là tự do, đó là khi tôi sống theo cái lý tưởng của tôi, và rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù thì tôi thấy rằng cái lý tưởng đó nó không sai,… Tôi nghĩ đối với những gì tôi đã làm, có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi theo tỉ lệ dân số học này có thể làm được. Đó là đã quá sức của tôi rồi, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ. …Đã hy sinh cho lý tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền cho chính mình và cho người Việt Nam, tôi sẽ hy sinh cho đến kỳ cùng ! …”

Đó là những lời tuyên bố vừa mạnh mẽ đanh thép, mà cũng hết sức khiêm cung, mà chỉ có những lãnh tụ thực sự mới có phong cách và khẩu khí như thế.

Nhìn từ góc độ nào, của kẻ thù (bạo quyền Việt gian cộng sản,) của những bè bạn năm châu, của những người đồng chí hướng theo đuổi lý tưởng TỰ DO, DÂN CHỦ va NHÂN QUYỀN CHO VIỆT NAM, chưa một người nào có thể tìm thấy một khiếm khuyết phong cách của vị lãnh tụ tương lai nầy. (Nàng KHÔNG tự coi mình là lãnh tụ - “Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo đối với bản thân mình.” – nhưng rất, rất nhiều người Việt Nam trong cũng như ngoài nước, gồm đủ mọi thành phần Nam, phụ, lão, ấu, lại coi nàng là một tấm gương, xứng đáng như là Lãnh tụ của họ. Em là một trong số ấy.)

Bạo quyền cộng sản chỉ có thể dùng bạo lực áp chế, đè nén, hành hạ xác thân nàng, nhưng chúng thừa biết là chúng vô phương khống chế tinh thần kiên cường mạnh mẽ của nàng, chúng không tìm đâu ra một điểm nhỏ nào, một kẻ hở nào để có thể bôi tro trát trấu thanh danh nàng như chúng đã làm đối với những người trẻ tuổi khác cũng tranh đẩu cho tự do, dân chủ và nhân quyền. Phải chăng chính vì thế mà trong thâm tâm của bạo quyền và những kẻ tay sai thừa hành cũng đã có sự vị nể, kính trọng TƯ CÁCH của nàng ? Chắc chắn phải có, không nhiều thì ít, không số đông thì cũng có vài người, nhất là những người có dịp tiếp xúc với nàng, nhưng chỉ qua ánh mắt, những điều muốn bày tỏ phải giữ kín trong lòng, không thể bộc lộ rõ rệt ra bên ngoài.

Trong từng từng lớp lớp người tuổi trẻ tranh đấu cho lý tưởng tự do dân chủ và nhân quyền, có bao nhiêu người có hiểu biết sâu sắc và có phong cách anh hùng và khiêm cung như nàng ?

Trong cùng một hoàn cảnh bị khống chế bởi bè lũ bạo quyền tay sai Hán cộng, CHỈ CÓ MỘT NÀNG NỔI BẬT MỘT CÁCH RỰC RỠ TRONG ĐÁM ĐÔNG, đó chính PHONG CÁCH NỔI BẬT CỦA MỘT LÃNH TỤ, KIÊN QUYẾT TRƯỚC SAU NHƯ MỘT, KHÔNG THỎA HIỆP, KHÔNG ĐẦU HÀNG. Đó chính là điểm mà mọi người trong và ngoài nước, người Việt cũng như người ngoại quốc tăm tiếng khắp năm châu đã vô cùng THƯƠNG YÊU, KÍNH TRỌNG và NGƯỠNG MỘ vị Anh Thư đất Việt, một TRIỆU TRINH NƯƠNG THỜI HIỆN ĐẠI. (Và em, cũng như tất cả mọi người, có cùng tâm cảm đó.)

*

Trong BTCN hôm nay, một lần nữa, chúng ta cần tiếp tay với một phong trào rộng lớn trên toàn cầu về việc TẨY CHAY HÀNG HÓA ĐỘC HẠI TRUNG CỘNG (và cả hàng hóa ĐỘC HẠI của Việt gian cộng sản). Lý do thì qúy anh chị cũng đã rõ: từ áo quần, đồ chơi, vật dụng dùng trong nhà, cho trẻ em, các loại dược phẩm, các sản phẩm điện tử, … cho đến đồ ăn thức uống sản xuất từ Trung Cộng (và cả từ Việt Cộng) không một thứ sản phẩm nào là không mang đầy các hóa chất độc hại, vô cùng độc hại cho sức khỏe con người, cho trẻ em, cho người lớn, gây ra các chứng bệnh hiểm nghèo như ung thư, các chứng bệnh về đường ruột, tim, gan, phổi, thận, xương, v.v…

Ngoài hóa chất độc hại chỉ dùng trong kỹ nghệ sản xuất vật dụng, chúng đem pha chế vào thức ăn, như melanin, một chất bột trắng dùng trong kỹ nghệ sơn, được trộn lẫn vào bột sữa trẻ em (để tăng trọng lượng,) là một thí dụ điển hình, việc sản xuất cũng vô cùng cẩu thả, dơ bẩn, chứa đầy các loại vi khuẩn, vi trùng như Salmonella, gây ngộ độc thực phẩm. (Tham khảo bài viết của tác giả Huy Tường, đã được gởi đến anh chị trong BTCN tháng 2/2010).

Lời kêu gọi “TẨY CHAY HÀNG TRUNG CỘNG” của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, ngoài ý nghĩa nguy hại cho sức khỏe con người như nói trên, nó còn mang ý nghĩa chính trị và kinh tế. Người Việt chúng ta, trong cũng như ngoài nước, có ai muốn lũ thổ phỉ Tàu Chệt Đỏ TIÊU DIỆT DÂN TỘC chúng ta hay chăng ? Lời kêu gọi của ngài cũng đã được vô số qúy vị thức giả phổ biến rộng rãi cho cộng đồng dân tộc Việt trên khắp thế giới (kể cả trong nước.)

Trong số những vị tiếp tay phổ biến lời kêu gọi có ý nghĩa vô cùng quan trọng (có tính chất sinh-tử,) này, BTCN kỳ nầy có bài viết của Giáo sư Lưu Trung Khảo, đã được đăng trên nhiều trên diễn đàn, đặc biệt trên diễn đàn:

http://audio.freevietnews.com/20100105_gsluutrungkhao.m3u

TD cũng kêu gọi qúy anh chị vì sức khỏe qúy giá của mình và gia đình tẩy chay luôn các loại thực phẩm độc hại sản xuất tại Việt Nam mà TD đã gởi đến anh chị trong những BTCN trước đây. Tóm tắt, bất kỳ cái gì, tinh thần hay vật chất, “Made in China” hoặc “Made in Vietnam” thì nên tránh cho xa nếu anh chị không muốn mang họa vào thân một ngày nào đó không xa. Đối với bà con trong nước cũng vậy, nên hết sức thận trọng trong việc ăn uống, chờ cho đến khi đi “Nhà Thương Nhà Ghét” thì muộn rồi anh chị ạ.

Bài viết của giáo sư Lưu Trung Khảo đã được ghi lại dưới đây, xin qúy anh chị hết sức lưu tâm vì:

Về thể chất, KHÔNG SỨC KHỎE là KHÔNG CÓ GÌ cả.
Cũng như về tinh thần, KHÔNG TỰ DO là KHÔNG CÒN GÌ hết.

Bài diễn thuyết của vị giáo sư khả kính về vấn đề “TẨY CHAY HÀNG HÓA TRUNG CỘNG” tự nó đã trình bày khá đầy đủ những điều cần trình bày, “trái banh sức khỏe của mỗi người” nằm trong chân mỗi anh chị. Cha ông chúng ta thường dạy con cháu: "KHÔNG AI ĂN CHO MÌNH NO BỤNG, KHÔNG AI UỐNG THUỐC CHO MÌNH LÀNH BỆNH”, KHÔNG AI LO CHO MÌNH BẰNG CHÍNH MÌNH, “HỌA TỰ KHẨU NHẬP, HỌA TỰ KHẨU XUẤT” mang ý nghĩa thực tế đó.

*

Cũng kể từ BTCN tháng Ba năm 2010, TD sẽ lần lượt giới thiệu từng phần một trong cuốn truyện nổi tiếng nhất của nhà văn George Orwell, (đó là) cuốn TRẠI SÚC VẬT, nguyên bản bằng Anh ngữ THE ANIMAL FARM, đã được dịch giả Phạm Minh Ngọc chuyển ngữ. Câu chuyện đề cập đến một phần nào sự thật xảy ra dưới các chế độ cộng sản.

Một phần sự thật, đúng vậy, chỉ có thể là một phần trăm, một phần ngàn SỰ THẬT KINH KHIẾP, đã, đang và sẽ xảy ra trong bất kỳ xã hội nào NẰM DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ BẠO TÀN CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN PHI NHÂN. Sự thật kinh hoàng đó ngày nay đang xảy ra trong các xã hội cộng sản còn sót lại trên quả địa cầu này: 5 Trại Súc Vật còn lại của thế giới loài người: Trung cộng, Việt cộng, Cộng Sản Bắc Hàn, cộng sản Cu Ba và Lào cộng.

Sự thật kinh hoàng đó, chỉ có người nào đã từng trải qua, đang hứng chịu từng ngày dưới các chế độ súc sanh này mới cảm nhận được một cách sâu xa, thấm thía. Một sự thật mà những người chưa “nếm mùi cộng sản” không thể tưởng tượng ra được, cho nên đối với những người này, sự thật có vẻ như là hoang đường, tưởng tượng, vì vậy, họ dễ dàng bị cộng sản đánh lừa.

Sự thật kinh hoàng đó, không một nhà văn, nhà báo, một nhà nghiên cứu, có thể ghi lại hết, mà chỉ có thể ghi lại, diễn tả lại một phần nào những gì họ đã trải nghiệm, những gì họ biết, họ thấy, họ nghiên cứu. Nghĩa là sự thật chưa được phơi bày đúng mức như nó ĐÃ, ĐANG và SẼ LÀ.

Cái chế độ súc sanh trị, côn đồ trị này, nảy sanh và tồn tại là vì:

Thứ sinh thành từ ấu trĩ ngu si… (NCT)

Tại Việt Nam 1945, 1954 và 1975:

“Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quay về một mối
Một mối hận thù, một mối đau thương… (NCT)
Chẳng qua:

… Lỗi lầm tại ai ? Xét ra tất cả
Mấy ai người đem hết tâm can ?
Trước quân thù hung hiểm gian ngoan
Biết bao kẻ mơ hồ trong hưởng lạc !... (NCT)
Vì lẽ:

“…Của quý tự do
Không phải thứ Trời cho
Những dân tộc co ro
Cam kiếp sống trâu bò
hỉ mong chờ hưởng sẵn!” (NCT)

Những dân tộc co ro, Cam kiếp sống trâu bò” phải chăng vì thiếu hiểu biết ?
Hay vì khiếp nhược ươn hèn ? Hoặc cả hai ?

Cho nên:

Sự hiểu biết sẽ là mồ hủy diệt (chế độ cộng sản phi nhân tính)… (Nguyễn Chí Thiện)

Và, vì thế:

PHẢI VÙNG LÊN DÀNH LẤY TỰ DO !
Của chính ta, không phải “XIN-CHO” !
Phải cương quyết ra tay tranh đấu !
Ngồi thở than: “Trời không có thấu !”
Thì muôn năm mang kiếp NGỰA TRÂU !
Vẫn đói ăn, khát uống, cơ cầu !
Vẫn khiếu oan muôn đời uất hận !
Vẫn cầu mong: Trời tàn Đất tận !
Cho sạch loài ác cộng ngu si !
Mong là mong, chẳng có chuyện gì,
Cho đến lúc TOÀN DÂN TRANH ĐẤU !
DIỆT lũ sài lang,
Tham tàn,
Say máu lương dân.
Đó chính là lúc Mùa Xuân quay lại
Trên toàn dân Việt mãi thương yêu !

Cho đến ngày các chế độ SÚC-SANH-TRỊ-CÔN-ĐỒ-TRỊ biến mất trên đất nước Việt Nam và trên 4 quốc gia kia, thì TRẠI SÚC VẬT của George Orwell vẫn thể hiện được một phần rất nhỏ hình ảnh SỰ THẬT ĐANG DIỄN RA HÀNG NGÀY trên các xứ bất hạnh nầy, trong đó có quê hương Việt Nam yêu qúy của chúng ta.

*

Bài viết cuối cùng trong BTCN là sự tiên đoán của tác giả Nguyễn Quang Duy (và cũng là cầu mong của mọi người dân Việt và nhân dân các nước đang bị trị dưới gọng kềm ác thú cộng sản) là sự sụp đổ tất yếu của các chế độ bạo tàn nhất trong lịch sử nhân loại. Sự sụp đổ chắc chắn sẽ xảy đến một ngày không xa, nhưng chẳng có ai tiên liệu được chính xác ngày suy tàn của bọn chúng.

Đối với nhân dân các nước bị cộng sản thống trị, thì điều mong muốn vô cùng chính đáng của họ, là các chế độ cộng sản phi nhân sụp đổ càng sớm càng tốt.

Với người Việt trong nước, chúng ta cùng bắt tay nhau đoàn kết sau lưng những vị lãnh tụ tinh thần như Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ và GHPGVNTN, Linh mục Nguyễn Văn Lý, nhóm linh mục Nguyễn Kim Điền, cụ Lê Quang Liêm (GHPGHHTT), qúy Mục sư Tin Lành, lãnh tụ dân sự như bác sĩ Nguyễn Đan Quế, “Triệu Trinh Nương Thời Đại” Lê Thị Công Nhân, v.v...

Cộng đồng gốc Việt Tự Do (tỵ nạn cộng sản bằng mọi phương cách, không phải tỵ nạn kinh tế,) hãy tìm chọn những nhân vật lãnh đạo xứng đáng, đoàn kết sau lưng họ hầu tạo dựng được một tiếng nói tập thể hùng mạnh và là một hậu phương vững chắc hỗ trợ hiệu quả cho người dân trong nước trong công cuộc giải thể chế độ bạo tàn cộng sản.

Vâng, thưa qúy anh chị, như “Triệu Trinh Nương Thời Đại” LÊ THỊ CÔNG NHÂN đã nói, không ai có thể làm thế cho công việc của một người khác; vì thế, chúng ta, không thể chỉ có trông chờ vào bất cứ ai, bất cứ thế lực nào, làm giúp công việc mà CHÍNH MÌNH PHẢI LÀM (“Không ai ăn cho mình no bụng, không ai uống thuốc cho mình lành bệnh”.) SỰ TRÔNG CHỜ, Ỷ LẠI, CHỈ LÀ TÂM THỨC CỦA KỂ NÔ LỆ. Chỉ khi nào mỗi chúng ta, tùy theo công sức, khả năng, hoàn cảnh, bắt tay vào làm những việc thích hợp cho từng cá nhân. Mọi người cùng ý thức, cùng làm những việc nhỏ theo khả năng thì … “kiến tha lâu đầy tổ, tích tiểu thành đại!” tất cả hợp lại thành một cơn sóng thần quét sạch rác rưởi cộng sản ra ngoài bể đông. Công việc thành tựu mau hay chậm là khi sự cộng hưởng của tất cả những việc (tưởng là) bé mọn của từng cá nhân tụ hội lại lớn mạnh đến mức nào.

Nào, qúy anh chị, chúng ta cùng bắt tay vào việc nhé.

Thân mến chào anh chị.

NGUYỄN THÙY DUNG
http://www.vietnamngaymai.blogspot.com


*************************



PHẨN THÔNG TIN

**************

Chủ đề Bản Tin Cập Nhật ĐẶC BIỆT (03/2010) hôm nay:


Tin giờ chót: HÂN HOAN CHÀO MỪNG LINH MỤC NGUYỄN VĂN LÝ tạm trở về NHÀ TÙ LỚN: Quần Đảo Ngục Tù Goulag Việt Nam


1- Chào Mừng Anh Thư Việt Nam, Triệu Trinh Nương thời đại Lê Thị Công Nhân
Đã Về Đến Nhà
Toàn dân Việt quốc nội và hải ngoại


2- Luật Sư LÊ THỊ CÔNG NHÂN : ANH THƯ CỦA NUỚC VIỆT
Tuyết Mai

3- Chúng đã nhượng biển, nay nhượng nốt rừng !!!
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 94 (01-03-2010)

4- Tẩy chay hàng hóa Trung Quốc
Lưu Trung Khảo

5- Trại Súc Vật (The Animal Farm)
George Orwell (Phạm Minh Ngọc chuyển ngữ)

6- Hai Đảng Cộng Sản Việt Nam - Trung Quốc: Đảng Nào Sẽ Sụp Trước?
Nguyễn Quang Duy



******************


1- Chào Mừng Anh Thư Việt Nam, Triệu Trinh Nương thời đại Lê Thị Công Nhân Đã Về Đến Nhà

Toàn dân Việt quốc nội và hải ngoại


TRỜI TỰ DO !

Hôm nay ngày sáu tây
Tháng ba hai ngàn mười
Lòng dân vui phơi phới
Đón rước một người thân
Em Lê Thị Công Nhân
Hy sinh vì nghĩa cả
Ơn em to lớn quá
Dù rằng chưa nên gì
Vì tổ quốc em đi
Chấp nhận nhà tù nhỏ
Thử thách cam go đó
Thế mà em không lo
"Sống ở nhà tù t
oChi bằng vào tù nhỏ"
Họ dụ em đủ trò
Em nhất quyết nói:"không!"
"Đầu hàng vui vẻ sống,
Xuất ngoại sẽ cho đi
Đấu tranh có ích gì?
Chỉ phí đời trong ngục..."
"Sống sá gì nhục dục
Lý tưởng quyết đi theo
Trời tự do giả tạo
Dân khổ sướng làm sao?!"
Em từng đã hô hào
Giúp dân oan cơ khổ
Chấp nhận nhà tù nhỏ
Hơn là sống tự do
Hôm nay nhà tù nhỏ
Em ra nhà tù to
Đường hướng đến tự do
Còn cam go lắm đó!
Cả dân tộc nghiêng mình chào em đó
Lê Thị Công Nhân một vị anh thư
Khí tiết Trưng, Triệu,Bùi Thị Xuân gắng giữ
Cùm gông qua rồi sẽ đến tự do.


Sài Gòn 6/3/2010.
PHÁT TÂM

http://mylinhng.multiply.com/journal/item/608/608

Hôm nay trong Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ có khoảng 400 người hiện diện. Có lẽ họ đang chờ đợi những tiếng nói đầu tiên của chị Lê Thị Công Nhân, một anh hùng (*) của dân tộc Việt Nam, của 90 triệu con tim, ngoại trừ 15 tên không có trái tim đang cầm quyền trong Bộ Chính Trị của ĐCSVN.

Sáng nay, ở Việt Nam, bà Trần Thị Lệ, mẹ chị LTCN đã thức dậy sớm vào lúc 2 giờ sáng để đi cùng với cô Lê Thị Kim Thu, đến trại tù vào lúc 5:30 sáng để đón chị. Nhưng tiếc thay, khi hỏi đến, trại giam đã cho biết, chị đang trên đường đi về nhà. Giống như con cà cuống khi chết, đít còn cay, bọn công an đã đưa chị ra khỏi tù bằng cỗng sau, đường hậu nào đó, với con đường đi ngoằn ngoèo, có thể là để tránh việc đụng đầu với bà Lệ và cô Thu. 2 người đành phải về lại nhà, cũng chẳng thấy chị đâu, nên rất lo lắng, nhưng việc gì đến cũng phải đến.

Vâng, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe chị LTCN đã được công an đưa về đến nhà. chị đã không ăn uống gì từ chiều hôm qua, và khi đi đường, bọn công an chắc cũng tiếc một bữa cơm với chị, vì đến khoảng trên 5 giờ chiều chị mới về đến nhà. Phải nói anh ký gỉa Tường Thắng của trang VNExodus bắt thời gian hay thiệt. Chị vừa về tới, xuống xe đã bị ngã nhào, có lẽ vì qúa đói bụng nên chóng mặt và cũng vì 3 năm bị giam trong trại tù. Chị cho biết, chị vừa trải qua một cơn mơ khủng khiếp.
Anh Tường Thắng có đặt một câu hỏi như sau:

- Chị LTCN có điều gì muốn nhắn nhủ cho đồng bào hải ngoại không?

- Trời tôi vừa về đâu biết nhắn nhủ gì, tôi vừa về tôi cảm thấy nó như một cơn mơ khủng khiếp, giờ phút này cũng chưa nghĩ đâu, cũng chưa biết nhắn nhủ điều gì cả. Tôi chỉ thấy rằng là khi mà, công an của bên nghiệp vụ đấy, ở Hà Nội vào phỏng vấn tôi, lúc tôi đang ở tù ở Thanh Hóa thì họ có nói: "Chị có thấy rằng là chị đã thất bại chưa?, chị có thấy rằng cuộc đời của chị có dở dang không?". Họ nói rất nhiều, nhưng tôi chỉ ấn tượng với 2 câu đấy. Tôi trả lời họ rằng tôi cũng muốn coi đó là lời nhắn của tôi với cộng đồng người Việt ở hải ngoại đó là: Tôi thấy rằng tôi không thành công, tôi chưa thành công. Tôi thấy rằng mọi thứ cũng thật sự là dở dang, nhưng mà là vì tôi chỉ có thể làm (rất xúc động, như có nước mắt) cái phần của tôi, chớ tôi không thể nào làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác. Và nếu như cái lý tưởng của tôi có thất bại, thì tôi nghĩ rằng điều đó cũng đúng. Mọi thứ dở dang không cần phải nói nhiều thì các anh chị và mọi người cũng biết. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi nghĩ rằng là tôi đã có những cái việc làm và những giây phút mà tôi cảm thấy mình thật sự là tự do, đó là khi tôi sống theo cái lý tưởng của tôi, và rất may là sau 3 năm ngồi sau song sắt nhà tù thì tôi thấy rằng cái lý tưởng đó nó không sai, nhưng có thể là cuộc đời của tôi sẽ không hề hoặc chưa hề thành công đối với lý tưởng đó. Nhưng mà đối với tôi, điều đó không phải là qúa quan trọng. Ấy tôi nói với anh đấy, người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 triệu ở trong nước, 3 triệu ở nước ngoài thì tôi là một phần trong 90 triệu đó mà thôi. Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo đối với bản thân mình. Tôi nghĩ đối với những gì tôi đã làm, có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi theo tỉ lệ dân số học này có thể làm được. Đó là đã qúa sức của tôi rồi, nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ. Còn tiếp tục như thế nào và đến mức độ nào thì qủa thực tới giờ phút này tôi chưa có tâm trí nào để nghĩ đến cái chuyện đó hết. Tôi thật sự bây giờ rất là mệt. Vào lúc xuống xe, tôi đã bị ngã mà công an đã không kịp đỡ. Đầu óc tôi hiện giờ là đang rất là hạnh phúc về với gia đình mà qủa thật tôi chưa nghĩ gì đến công việc ngay bây giờ cả.

Qua sự trả lời của chị LTCN, chúng ta nhận thấy như một lời thúc dục đến với 90 triệu trái tim, mỗi người trong chúng ta cần phải làm công việc của chính mình, phải nhận thức được trách nhiệm chung của mình đối với quê hương đất nước, không ai có thể làm thay thế cho ai được. Một lần nữa, chị khẳng định lại con đường đi của chị là đúng và chị quyết tâm không từ bỏ. Qủa thật, chỉ là một người con yêu của tổ quốc Việt Nam.

Những lời chị nói là bằng chứng của một đấng anh hùng đang tạo thời thế. Lê Thị Công Nhân chính là một lãnh tụ mà chúng ta hằng mong đợi bấy lâu nay.
Ở Miến Điện có Aung San Suu Kyi, ở Nam Phi có Nelson Mandela, ở Việt Nam có Lê Thị Công Nhân. (**)

Ngày 6 tháng 3 năm 2010
http://us.mc1117.mail.yahoo.com/mc/compose?to=Mylinhng@aol.com
http://mylinhng.multiply.com/
Xin phổ biến tự do

PS
(*) Tác gỉa coi anh hùng đồng nghĩa với anh thư, không phân biệt giới tính.
(**) http://mylinhng.multiply.com/item/590/590 (Việt Nam Có Lê Thị Công Nhân)

Hồ sơ âm thanh đính kèm: Được thâu âm lại trong Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ qua hệ thống http://www.paltalk.com/, sau phần phỏng vấn của ký gỉa Tường Thắng anh thư Lê Thị Công Nhân, đến phần của bà Trần Thị Lệ, đưa lên quan điểm, đất nước Việt Nam phải có dân chủ và nhân quyền, người dân mới hạnh phúc được. Kế đến là phần trình bày rất hay của anh bạn trẻ 8xThucTinh và anh Penicilline khi nghe lại giọng nói thân thương của anh hùng Lê Thị Công Nhân.


Hình Ảnh Ngày Trở Về Của Luật Sư Lê Thị Công Nhân

http://www.vietnamexodus.org/vne0508/modules.php?name=News&file=article&sid=4430
>>> Muốn mở link trên đây, bấm CTRL và CLICK con chuột
Lê Thị Kim Thu thực hiện
Lúc 8 giờ tối luật sư Lê Thị Công Nhân dùng cơm chiều.
Đang nói chuyện với Bác sĩ Nguyễn Đan Quế

LTCN ôm hai bó hoa của chị Hồ Thị Bích Khương tặng, có một bó hoa của Linh Mục Phan Văn Lợi gửi tặng và một lẵng hoa do một người gửi tặng vào trưa ngày 5/3 (LTCN cảm động đang khóc)


*************

2- Luật Sư LÊ THỊ CÔNG NHÂN : ANH THƯ CỦA NUỚC VIỆT



Tuyết Mai
Mar 06, 2010


Ngày 6 Tháng 3, 2010 LS Lê thị Công Nhân được CSVN trả tự do. Đây là một ngày vui lớn của người Việt trong và ngoài nước. Từ sau ngày bị CSVN bỏ tù vì những sinh hoat anh dũng đấu tranh cũng như những lời phát biểu can trường, Luật sư Lê thị Công Nhân được giới trẻ cũng như đồng bào VN trong nước và khắp nơi trên thế giới thán phục, ngưỡng mộ như một anh thư của nước Việt.

CSVN đã dùng bạo lực, lao tù để đàn áp nhân dân VN từ bao nhiêu năm qua . Sự bắt bớ, giam cầm Luật sư Lê thị Công Nhân là một hành động “xúc tác” đã kích thích, tạo nên sự đoàn kết chặt chẽ giữa đồng bào trong và ngoài nuớc thành một lực lượng thống nhất, trong công cuộc đấu tranh giành lại quyền sống. Những sinh hoat đấu tranh và những lời phát biểu can trường của cô đã là những ngọn đuốc soi đường, là gáo dầu châm thêm vào ngọn lửa, làm cho khí thế tranh đấu ngày thêm bùng cháy mãnh liệt trong lòng người dân Việt trong nuớc và khắp nơi trên thế giới hiện nay.

Trong ngày LS Lê thị Công Nhân được trả lại tự do, chúng ta cũng nên nhắc lại những sinh hoạt chính trị, những lời tuyên bố can trường đã biến cô trở thành biểu tượng, niềm hãnh diện của người phụ nữ VN nói riêng, của dân tộc VN nói chung.

Trước khí thế đấu tranh mãnh liệt của đồng bào và với tinh thần bất khuất của Luật sư Lê Thị Công Nhân, CSVN đã hoãng sợ. Họ đã dùng nhiều thủ đoạn, từ đặt ra “ luật pháp rừng” đến những trò nhỏ nhen, đê tiện để bôi bẩn cá nhân LS Lê thị Công Nhân.

Được biết, Lê thị Công Nhân học Đại Học Luật Khoa từ năm 1997 –2001, khóa K22. Trong lớp Cô LT Công Nhân là một sinh viên khá, nhất là Anh Văn. Cô học tiếp hai năm để lấy bằng Luật sư, sau đó thực tập tại Văn Phòng Luật Sư Nguyễn Văn Chiến. Ông là Phó Chủ Nhiệm Đoàn Luật Sư Hà Nội.
LS Lê T. Công Nhân có tiếp xúc với một số nhân viên của các cơ quan ngoại giao và thông tấn ngoại quốc, cô có khuynh hướng hoạt động chính trị nên được giới thiệu với Luật Sư Nguyễn Văn Đài. Trong thời gian làm việc với Luật sư Đài , LS Công Nhân được giao làm tư vấn hôn nhân, thừa kế và thảo đơn khiếu kiện thuế, nhưng cô rất hăng hái trong những hoạt động chính trị. Cô đã liên lạc với Linh Mục Nguyễn Văn Lý và ông Trần Ngọc Thành (quốc tịch Ba Lan), Trưởng chi nhánh Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên tại Ba Lan. LS Lê thị công Nhân cũng liên lạc với một số thành viên trong càc phong trào đấu tranh dân chủ khác.

Từ năm 2004 , khi được nhận vào làm việc ở Văn Phòng Luật Sư Thiên Ân, LS Công Nhân nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của Luật Sư NguyễnVăn Đài. Trong thời gian này LS Công Nhân đã viết nhiều bài gữi đi cho các Đài và báo ngoại quốc, tố cáo Đảng và Nhà Nước CSVN đàn áp tôn giáo. Cô cũng là người tích cực nhất trong việc mở các lớp học về dân chủ, nhân quyền tại Văn Phòng Luật Sư Thiên Ân.

LS Công Nhân là phát ngôn nhân của Đảng Thăng Tiến, là thành viên của khối 8406 với LM Nguyễn Văn Lý. Trước khi Hội Nghị APEC họp tại Hà Nội, LS Lê Thị Công Nhân đã được mời tham gia “Hội Nghị Quồc Tế VAT/SAVA 2006 về quyền công nhân VN” do ông Trần Ngọc Thành thành lập với nhiều thành viên từ Mỹ, Canada, Australia, Ba Lan, Pháp…nhưng cô đã bị ngăn chặn lại ở Phi Trường Nội Bài , không đi Ba Lan được.

LS Lê thị Công Nhân đã từng viết tham luận, nội dung tố cáo Tổng Công Đoàn Việt Nam hiện nay không bảo vệ quyền lợi của người lao động VN , CSVN vi phạm nhân quyền và kêu gọi quốc tế hỗ trợ cả tinh thần lẫn vật chất để lập ra những Công Đoàn độc lập cho Công Nhân VN, đối lập trực diện với Tổng Công Đoàn VN hiện có trong nước, dưới sự kiểm soát của Nhà Nước CSVN.

LS Công Nhân là phát ngôn viên của Đảng Thăng Tiến, đã trả lời nhiều cuộc phỏng vấn của các Đài và báo chí ngoại quốc, và Cô cũng viết nhiều bài nói lên thực trạng của đất nuớc. Tháng 12, 2006 LS Công Nhân đã trả lời cuộc phỏng vấn một tờ báo lớn ở hải ngoại với những lời lẽ phê phán chỉ thị 37/2006/CT-TTg của Thủ Tướng Chính Phủ về việc quy định một số biện pháp tăng cường lãnh đạo và quản lý báo chí.
Trong thời gian Hội Nghị APEC 14 họp ở Hà Nội, LS Công Nhân được coi như là một tiếng nói đối lập ở VN, được nhiều giới chức ngoại quốc Hoa Kỳ , Australia …tìm cách đến gặp.

Trong lịch sử VN , trước sức mạnh vũ bão của quân Tàu xăm lăng từ phương Bắc, vì sinh mạng của quốc dân, Vua Trần Nhân Tôn có ý định ban lệnh đầu hàng. Trần Hưng Đạo trình Vua “Nếu Bệ Bạ muốn hàng giặc thì xin hãy chém đầu Thần truớc đã ” và lần thứ hai, Trần Hưng Đạo ra quân phản công tại sông Bạch Đằng, Ngài thề rằng: "Trận này không phá xong giặc Nguyên thì ta sẽ không về sông này nữa”.

Ngày hôm nay truớc sự đàn áp của bạo quyền CSVN, LS Lê thị Công Nhân đã ngang nhiên , khẳng khái tuyên bố:
"Thực sự tôi không thể đoán được việc gì có thể xảy ra đối với tôi. Nhưng tôi khẳng định với tất cả luơng tâm, trách nhiệm của mình đối với đất nuớc Việt Nam và dân tộc VN, tôi sẽ chiến đấu tới cùng cho dù chỉ còn có một mình tôi đấu tranh … Và CSVN đừng có mong chờ bất cứ một điều gì là thỏa hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phía tôi.
Tôi không thách thức, nhưng nếu CSVN đã quyết tâm thực hiện những hành vi tội ác bằng cách chà đạp lên nhân quyền của người dân VN và muốn dìm VN trong tăm tối về mặt chính trị, nghèo nàn về mặt kinh tế, lạc hậu về văn hóa, kéo dài cho đến trọn đời con cháu của chúng ta cũng như của chính những người CS, thì họ cứ việc hành xữ với những gì mà họ có...

Gia đình tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, đó là tôi sẽ bị khởi tố và có thể bị đi tù. Tôi xin khẳng định một lần nữa, đó chưa phảỉ là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra…

…Tôi đấu tranh dân chủ và nhân quyền cho VN hoàn toàn xuất phát từ niềm tin, từ lương tâm và trách niệm của tôi đối với chính tôi, với dân tộc VN và đối với đấng tạo hóa đã sinh ra tôi…”
Lời phát biểu của LS Lê thị Công Nhân, kiên cường, anh dũng không khác gì lời của anh hùng dân tộc Trần Hưng Đạo, còn ghi trong sử sách .

Hai ngàn năm trước đây, Hai Bà Trưng (lúc đó 26 tuổi) là hai vị anh thư, nữ kiệt của Việt Nam oai hùng, đã dạy cho quân xâm lăng nhà Hán từ phương Bắc hiểu … thế nào là người phụ nữ Việt Nam, thế nào là dân tộc VN. Ngày nay Luật sư Lê thị Công Nhân cũng đã dạy cho bạo quyền CS Hà Nội hiểu được… thế nào là người phụ nữ Việt Nam, thế nào là dân tộc VN.

Cái chính sách lao tù của CS đã thành công trong việc đe dọa, đàn áp dân tộc VN chìm đắm trong nỗi sợ hãi mấy mươi năm nay, ngày nay CS bừng sáng con mắt trước một người phụ nữ dáng vóc nhỏ bé, tay yếu chân mềm nhưng chí khí sắt đá, hùng anh, cô chẳng những sẳn sàng hy sinh đời sống vật chất mà sẳn sàng hy sinh luôn cả tính mạng của mình, cô nói “tù tội chưa phải là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra”.

Luật sư Lê thị công Nhân đã khẳng định, nếu bị bắt, trong lao tù:”Tôi sẽ cố gắng hết sức để vẫn tiếp tục công việc truyền bá dân chủ, dân quyền và đấu tranh cho nền dân chủ nhân quyền và tự do cho người dân VN”.

Cái khí phách hùng anh của Luật sư Lê Thị Công Nhân quả thật đã làm cho giới cầm quyền Hà Nội chấn động và đã làm cho người Việt ở hải ngoại cũng như trong nước vô cũng thán phục, ngưỡng mộ - Luật sư Lê Thị Công Nhân là lậc nữ lưu trí thức, là niềm hãnh diện của phụ nữ VN nói riêng, của dân tộc VN nói chung. Cô là hiện thân của con cháu Hai bà Trưng, Bà Triệu trong cuộc đấu tranh giành tự do, dân chủ, nhân quyền cho toàn dân VN hiện nay.
Trước tinh thần bất khuất của bậc nữ lưu trí thức, có một không hai hiện nay, CSVN vô cùng hoãng sợ . Năm 2006 CSVN đã vội vã ban hành “Luật Luật Sư” , dựa theo Điều 9, khoản G quy định nghiêm cấm “Lợi dụng việc hành nghề luật sư , danh nghĩa luật sư để gây ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia, trật tự an toàn xã hội, xâm phạm đến lợi ích của Nhà Nước, lợi ích công cộng...”

Nhà nuớc CSVN ra đạo luật “ rừng” này để ngăn chận và quản lý đội ngũ luật sư, để gán ghép cho LS Lê Thị Công Nhân vi phạm luật pháp, vi phạm những quy định đạo đức nghề nghiệp luật sư, để bắt bớ giam cầm hai Luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê thị Công Nhân, để dập tắt tiếng nói vô cùng hữu hiệu của LS sư Lê Thị Công Nhân trên trường vận động chính trị quốc tế.

Hành động nào là hành động gây ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia, trật tự an ninh xã hội, xâm phạm đến lợi ích của Nhà Nuớc ? LS Lê thị Công Nhân chỉ đấu tranh ôn hòa để đòi hỏi những quyền căn bản của con người như tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do phát biểu tư tưởng, tự do tôn giáo.. CSVN không thể viết trên giấy trắng mực đen luật lệ của VN nghiêm cấm tự do ngôn luận, tự do phát biều tư tưởng, tự do báo chí, tự do tôn giáo. CSVN phải núp dưới những ngôn từ mơ hồ trừu tượng… “những hành động gây ảnh hưởng xấu đến an ninh quốc gia” nhưng những ngôn từ này không thể lừa bịp được quốc tế.

CS có thể dùng bạo lực để giam giữ thân xác bé nhỏ của LS Lê Thị Công Nhân trong ngục tù tăm tối, nhưng tiếng nói của cô đã bay bổng lên trời cao, đã tạo một hùng khí đấu tranh vô cùng mãnh liệt trong các công động VN hiện nay trên khắp thế giới.

Cái trò bắt bớ , giam cầm, đe dọa không có hiệu quả , nó đã không làm sờn lòng nữ kiệt anh thư Lê thị Công Nhân. Cái hình ảnh xinh đẹp của Cô đã sáng ngời như vầng trăng rằm trong tâm tư mọi người dân Việt.

Luật sư Lê thị Công Nhân, ở cái tuổi 28, tương lai rộng mở, cô có đủ điều kiện và cơ hội để có một đời sống vất chất giàu sang, một đời sống tinh thần hạnh phúc. Nhưng vì quốc gia dân tộc cô chấp nhận hy sinh đời sống vật chất , can đảm dấn thân vào con đường đấu tranh đầy chông gai , nguy hiểm, để nói lên tiếng nói cho hơn 80 triệu người dân VN. Chúng ta nên dành một phhút ưu tư để suy nghỉ về tấm gương hy sinh cao cả này.

Người thiếu nữ có dáng vóc nhỏ bé xinh đẹp đó kêu gọi : "Những gì tôi đã làm được tuy thật nhỏ bé, nhưng nếu mỗi cá nhân chúng ta đừng thờ ơ, nghĩa là chưa ủng hộ thì hãy ủng hộ, ủng hộ rồi mà chưa tham gia thì hãy tham gia, tham gia rồi mà chưa tích cực thì xin hãy mạnh dạng nói lên tiếng nói của mình."

Sống trong một đất nước không có luật pháp, mà LS Lê Thị Công Nhân vì dân tộc, vì đất nước quê huơng Cô đã anh dũng hành động, can trường nói lên cái khát vọng tự do, dân chủ, nhân quyền của cá nhân cô và của 80 triệu đầng bào ở VN. Chúng ta đang sống ở hải ngoại, có luật pháp bảo vệ…chúng ta sẽ làm gì để góp phần đấu tranh cho đồng bào ruột thịt của mình ở quê nhà? Chúng ta sẽ làm gì để sau này không ân hận mình đã không làm hết sức mình để giúp đỡ người dân VN thấp cổ bé miệng, đang sống trong một đất nuớc bé nhỏ, nghèo khó, trôi nổi điêu linh theo vận nước từ hơn ba mươi năm nay và mãi mãi đến bao giờ ?

LS nhắn gởi, CSVN rất sợ tiếng nói của đồng bào ở hải ngoại, vận động với chính giới HK, các quốc gia dân chủ và các tổ chức Nhân Quyền QT, người trong nước thể nói lên được.

Cuộc cánh mạng nào cũng đòi hỏi xương máu và hy sinh. Tự do, dân chủ, nhân quyền không đến với ước mơ suông, không đến với vần thơ tuyệt vời hay lời cầu nguyện. Hãy đóng góp bằng hành động cụ thể, cùng tranh đấu cho dân tộc mình sớm có được ngày tự do, hạnh phúc. Anh chị em trong lao tù Cộng Sản, người dân trong nuớc đang bị bó tay, bị bịt miệng, tất cả đang đặt kỳ vọng vào … chúng ta ở hải ngoại.
Xin dành một phút suy tư về khí phách hùng anh của Anh thư Nước Việt, LS Lê thị Công Nhân.


*************


3- Chúng đã nhượng biển, nay nhượng nốt rừng !!!

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 94 (01-03-2010)


Các lãnh tụ Cộng sản là những con buôn không cần vốn. Vốn của họ, nếu có, chỉ là nước bọt. Sử dụng thứ chủ nghĩa Mác-Lê đầy lừa mị, khai thác triệt để các bất công mà xã hội nào cũng có, trưng chiêu bài “đấu tranh cho dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc”, trâng tráo uốn lưỡi hứa hẹn “những ngày mai ca hát”, “một xã hội không còn cảnh người bóc lột người”, trong đó “ai nấy theo khả năng mà làm, theo nhu cầu mà hưởng”, họ đã quyến rũ được khối quần chúng công nhân hay nông dân vô sản ít học (và cũng không ít trí thức dại khờ hay tham vọng) đi theo làm “cách mạng” lật đổ chế độ cũ, xóa sạch nhiều chính quyền, để xây nên một chế độ mới, thiết lập một chính quyền mới mà trong đó họ trở thành những ông vua chưa từng có trong lịch sử. Chưa từng có bởi lẽ họ vừa ngồi trên ngai thống trị chẳng cần ai bầu lên và chẳng sợ ai chất vấn, vừa ra luật cho mình sở hữu toàn bộ tài sản đất nước (dưới mỹ từ “quản lý thay cho toàn dân”), vừa kiểm soát được mọi tâm tư, tình cảm và hành động của quốc dân vốn đã bị biến thành bầy nô lệ. Có lúc chơi ngon, họ còn bán trời không văn tự, như qua công hàm Phạm Văn Đồng dâng cho Trung Quốc hai quần đảo Hoàng Trường Sa do Việt Nam Cộng hòa quản lý, vơ cả những đồng bào đã chạy trốn họ, đã bị họ gọi là “ma cô đĩ điếm, ôm chân đế quốc, ham bơ thừa sữa cặn tư bản”, làm thành “khúc ruột ngàn dặm thân thương”, “một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc”, chẳng được quyền chống lại họ, một phải góp phần củng cố chế độ ác ôn mà họ đang duy trì.

Chính với não trạng coi mình là những ông chủ tuyệt đối uy quyền (dù miệng luôn leo lẻo là “đầy tớ nhân dân”), chẳng cần hỏi ý kiến ai (dù có dựng lên cả một cơ chế để lấy ý kiến mang tên “Quốc hội”), chẳng sợ trách nhiệm trước ai, trả lẽ với ai, trình bày cho ai, các lãnh tụ CSVN, kể từ Hồ Chí Minh, đã bình thản dâng đất, dâng biển cho kẻ thù truyền kiếp, bá quyền Bắc phương, quan anh Ba Tàu để củng cố và bảo vệ chiếc ghế quyền lực. Giang sơn mà “vua Hùng và bao thế hệ đã có công dựng, nay Bác và lũ cháu đồng đảng đã cùng nhau… nhờ Trung Cộng giữ giùm”! Ải Nam quan, Thác Bản Giốc, gần cả ngàn km vuông lãnh thổ vùng biên giới, rồi chục ngàn km vuông lãnh hải thuộc Biển Đông, cả trăm đảo lớn nhỏ thuộc Hoàng Trường Sa lần lượt rơi vào tay Anh Cả Đỏ trong thế kỷ XX qua những hiệp định mờ ám, bất chấp xương máu của bao chiến sĩ và phản kháng của bao con dân. Đến đầu thế kỷ XXI, vùng đất chiến lược Tây Nguyên, thắt lưng đất nước, lại ngon ơ dâng cho Đại Đồng Chí qua dự án khai thác bauxite, bất chấp cảnh báo của bao tướng lĩnh, phê phán của bao nhà khoa học và chống đối của bao đồng bào. Biển Đông, nguồn gốc và nguồn sống của dòng giống Lạc Hồng, ngày càng bị thu hẹp, mưu sinh của ngư dân Việt ngày càng khó khăn và nguy hiểm, thủy sản và khoáng sản (trên biển) của Tổ quốc ngày càng vơi cạn hay khó khai thác, hải lộ của Quốc gia ngày càng bị kiểm soát và đe dọa... Trên đất liền thì Trung Cộng xâm lăng về kinh tế (tuôn tràn hàng hóa với giá cả rẻ nhưng phẩm chất kém, thắng thầu các dự án xây dựng nhà máy, khai thác nguyên liệu, giết chết vô số công ty, xí nghiệp, sản phẩm địa phương…), xâm lăng về văn hóa (phim Tàu, nhạc Tàu, tiếng Tàu, triết Tàu, hình ảnh Tàu tràn ngập…, trẻ em thuộc sử Việt không bằng sử Tàu…), xâm lăng về dân số (dân Tàu, làng Tàu, khu vực Tàu, con lai Tàu xuất hiện khắp nơi, từ Nam chí Bắc…), xâm lăng về chính trị (điệp viên Tàu, tay sai Tàu có mặt trong nhiều tổ chức quan trọng của đảng, quân đội, công an, nhà nước…. ai phê phán hay chống đối Tàu, dù dưới bất cứ hình thức nào, đều bị trừng trị thẳng tay… luận điệu Tàu, lập trường Tàu được bày tỏ trên chính các trang mạng của nhà nước và đảng). Tất cả chỉ vì sự khiếp nhược đê hèn, nếu không muốn nói là sự đồng lõa tội lỗi của hàng lãnh đạo CSVN.

Và người ta những tưởng như thế là đủ các mặt xâm lăng của Trung Cộng, các mặt nhượng bộ của Việt Cộng rồi. Đùng một cái, bức thư tố cáo của hai tướng CS là Đồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh hôm 22-01 làm cho tất cả cộng đồng người Việt trong lẫn ngoài nước giật mình kinh hoảng. Hai ông viết: “Theo chỉ thị của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Bộ trưởng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Cao Đức Phát đã cử đoàn cán bộ liên ngành trực tiếp kiểm tra hai tỉnh Lạng Sơn và Quảng Ninh, đồng thời tổng hợp báo cáo 8 tỉnh Cao Bằng, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Bình Định, Kon Tum và Bình Dương… Kết quả cho thấy 10 tỉnh đã cho 10 doanh nghiệp nước ngoài thuê đất rừng đầu nguồn dài hạn (50 năm) trồng rừng nguyên liệu với tổng diện tích 305,3534 nghìn ha, trong đó Hồng Kông, Đài Loan, Trung Quốc chiếm trên 264 nghìn ha; 87% ở các tỉnh xung yếu biên giới”. Tiếp đó hai ông cảnh báo cách mạnh mẽ: “Đây là một hiểm họa cực lớn liên quan đến an ninh nhiều mặt của quốc gia. Hám lợi nhất thời, vạn đại đổ vào đầu cháu chắt. Mất của cải còn làm lại được, còn mất đất là mất hẳn. Cho Hồng Kông, Đài Loan, Trung Quốc khai thác rừng đầu nguồn là tiềm ẩn đầy hiểm họa. Họ đã thuê được thì họ có quyền chặt phá vô tội vạ. Rừng đầu nguồn bị chặt phá thì hồ thuỷ lợi sẽ không còn nguồn nước, các nhà máy thuỷ điện sẽ thiếu nước không còn tác dụng, lũ lụt, lũ quét sẽ rất khủng khiếp. Năm qua nhiều tỉnh miền Trung đã hứng chịu đủ, chẳng phải là lời cảnh báo nghiêm khắc hay sao?
Các tỉnh bán rừng là tự sát và làm hại cho đất nước. Còn các nước mua rừng của ta là cố tình phá hoại nước ta và gieo tai họa cho nhân dân ta một cách thâm độc và tàn bạo. Nếu chúng ta không có biện pháp hữu hiệu, họ có thể đưa người của họ vào khai phá, trồng trọt, làm nhà cửa trong 50 năm, sinh con đẻ cái, sẽ thành những “làng Đài Loan”, “làng Hồng Kông”, “làng Trung Quốc”. Thế là vô tình chúng ta mất đi một phần lãnh thổ và còn nguy hiểm cho quốc phòng”.

Gần tháng sau, ngày 20-02, một nhà khoa học địa chất là Vũ Ngọc Tiến, lại nêu lên một nguy cơ khác: thất thoát tài nguyên khoáng sản. Ông cho biết: Các vùng Việt Bắc, Lào Cai, Yên Bái, Sơn La, Điện Biên, Kon Tum -theo các nhà khoa học Pháp, Nga, Việt- đều giàu kim loại màu và kim loại quý hiếm, thậm chí có cả uranium. “Trước năm 1986, quy trình bảo mật của ngành địa chất đối với các mỏ quặng loại này vô cùng nghiêm ngặt. Thế nhưng kể từ khi bắt đầu đổi mới (1986), các quy định về bảo mật tài nguyên bị xâm phạm nghiêm trọng. Các tỉnh đua nhau mời chuyên gia địa chất đo vẽ bản đồ địa chất–khoáng sản cho riêng địa phương mình mà thực chất và chủ yếu là sao chụp lại tài liệu trong lưu trữ quốc gia… Đây là kẽ hở chết người dẫn đến tệ nạn “khai thác thổ phỉ” tại các mỏ quặng diễn ra kéo dài và phổ biến khắp nơi, không loại trừ khả năng bí mật về khoáng sản ở các tỉnh biên giới cũng theo đó mà lọt vào tay người nước lạ! Tôi ngờ rằng, trong 264 ngàn ha rừng đầu nguồn ở các tỉnh biên giới đã cho người nước lạ thuê kia không chỉ có gỗ mà còn có cả khoáng sản và đó mới là mục đích sâu sa, thâm hiểm của ông bạn nước lạ”

Trước những những lời tố cáo của hai “tướng về hưu” và nhà khoa học nói trên, giới lãnh đạo cao cấp đảng Cộng Sản và bộ máy chính quyền trung ương, như thường lệ, chẳng buồn đáp lại. Giống như họ từng tỏ ra khinh khỉnh, bỏ qua không thèm trả lời mấy ngàn nhà trí thức phản đối vụ Bauxite. Cho tới nay, người ta chỉ mới thấy phản ứng của các lãnh đạo CS địa phương. Chẳng hạn ông Đào Đức Hoan, Chánh Văn phòng UBND tỉnh Lạng Sơn, đã bác bỏ quan ngại về nguy cơ "mất rừng". Ông ta nói với BBC ngày 22-02 rằng khi cấp phép cho các dự án, chính quyền địa phương đã cân nhắc kỹ lưỡng "vì lợi ích chung của cộng đồng, vì sự phát triển kinh tế-xã hội của tỉnh và quốc gia". Ông Lý Vinh Quang, Giám đốc Sở Kế hoạch - Đầu tư Lạng Sơn, thì khẳng định rằng đất giao cho chủ đầu tư nước ngoài hoàn toàn là "rừng sản xuất chứ không phải rừng phòng hộ" và "không có mua bán đất đai, chuyển nhượng sở hữu mà chỉ có cho thuê". Ông cũng nói cơ quan Tài nguyên-Môi trường tỉnh có cơ chế để giám sát các dự án sao cho bảo đảm về môi trường lâu dài và việc cho thuê đất được thực hiện theo đúng quy trình quy định của Nhà nước. Cuối cùng ông ta bác bỏ quan ngại về yếu tố Trung Quốc trong các dự án, với lý do rằng quá trình thẩm đỉnh không phân biệt nhà đầu tư đến từ nước nào.

Đây là luận điệu lưỡi gỗ và lường gạt của hầu hết các lãnh đạo CSVN, mà người ta từng nghe thấy trước đó qua dự án khai thác mỏ than Quảng Ninh và mới đây qua dự án khai thác bauxite (lẫn uranium) ở Lâm Đồng. Lối khẳng định chắc nịch và lời đoan hứa mạnh bạo kiểu ấy đã và đang sinh ra hậu quả nào cho nhân dân và đất nước thì ai cũng thấy rõ.

Tất cả các thái độ đó của nhà cầm quyền trung ương lẫn địa phương CSVN ngoài ra còn cho thấy một vấn đề đáng lo ngại. Đó là tình trạng “quân hồi vô lệnh”, “lãnh chúa cát cứ” đối với bờ cõi thiêng liêng của Tổ quốc. Dưới không dám phê bình trên, để cho trên muốn làm gì mặc ý thì trên cũng thả lỏng cho dưới tha hồ đem tài sản của toàn dân ra “đổi trao bán chác” để kiếm miếng lợi về mình. Ai chịu trách nhiệm ở đây và nhân dân – chủ nhân ông của đất nước – sẽ truy cứu hình sự đối với những kẻ nào? Ngày xưa chính quyền trung ương luôn luôn quan tâm đến chính sách “ky my” (trói buộc) để các vị đầu lĩnh nơi biên ải triệt để phục tùng, không thể làm hao tổn một tấc đất nào của Tổ quốc. Nay thì “ky my” xem ra lại là một sự đổi trao ngầm: anh để cho tôi làm mưa làm gió kiếm lợi ích riêng thì tôi cũng thả lỏng cho anh tự tung tự tác (theo Vũ Ngọc Tiến).

Cái đó tựu trung nằm trong chính quan niệm của Cộng sản về quyền lực và quyền lợi: toàn thể dàn lãnh đạo từ trung ương tới địa phương chỉ là một tập đoàn lợi ích cấu kết với nhau kiểu băng đảng mafia, nắm hết mọi cơ chế quyền lực trong tay để chia chác cho nhau mọi tài nguyên quyền lợi. Chúng bất chấp công lao của tổ tiên, khốn khổ của đồng bào, tụt hậu của đất nước, nguy cơ của giống nòi. Từng nhượng biển nhượng hải đảo cho lân bang không chút e dè, nay chúng tiếp tục nhượng rừng nhượng khoáng sản là điều tự nhiên. Bởi lẽ đối với chúng, ghế quyền lực và gói quyền lợi là giá trị tối thượng trên đời.

BAN BIÊN TẬP TDNL






**************

4- Tẩy chay hàng hóa Trung Cộng !



Lưu Trung Khảo


Hải ngoại ngày 5 tháng 1, 2010

Kính thưa Quý Vị và Quý Bạn,

Hôm nay chúng tôi lấy làm vui mừng để được tái ngộ với Quý vị và quý bạn. Tôi sẽ xin trình bày một vài ý nghĩ, đối với việc tẩy chay hàng hóa Trung Cộng, do Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ nêu lên. Như quý vị đã rõ, nước Việt Nam là một nước nhỏ. Nhỏ về dân số, nhỏ về lãnh thổ. Nhỏ về kinh tế kém phát triển, và nhỏ về sự đóng góp của chúng ta vào nền văn minh của nhân loại.

Vua Quang Trung đại phá quân Thanh (Tàu) thế kỷ 18

Mặc dù nước Việt Nam nhỏ bé như vậy, cũng đã anh dũng chống lại nạn ngoại xâm ở phương bắc cũng như ở phương tây. Và chúng ta qua nhiều gian nan, đã giành lại được độc lập cho nước nhà.

Có điều cần lưu ý là các quốc gia nhỏ bé lúc nào cũng bị chi phối bởi ảnh hưởng của các nước lớn. Đặc biệt là cái vị trí của Việt Nam ở Đông Nam Á, phương bắc của chúng ta là một cái anh láng giềng khổng lồ, lúc nào cũng lăm le thôn tính Đất Nước ta.

Những trận cuồng phong bão tố mà các nước lớn gây cho các nước nhỏ, thì bao giờ cũng nhằm mục đích là lủng đoạn các nước nhỏ bé đó, để hòng thôn tính và để duy trì ách thống trị các cường quốc thường áp dụng đối với các dân tộc bị trị. Nhiều biện pháp tuy có khác nhau về hình thức, nhưng chung quy nó cũng quy kết vào hai loại chính: thứ nhất là ngăn ngừa không để cho các quyền lợi kinh tế thuộc vào tay người bản xứ, thứ hai, kiềm hãm không để cho dân trí phát triển.

Cả hai biện pháp đó đều nhằm mục đích triệt tiêu sức đấu tranh. Bởi nếu kinh tế của dân bản xứ có mạnh, thì mới phát triển phần dân trí. Và khi phần dân trí phát triển như vậy thì mới có được thành phần lãnh đạo cho đúng đắn.

Trung Quốc phá hoại nền kinh tế Việt Nam như thế nào ?

Chúng ta thử kiểm điểm lại xem, Trung Cộng đã phá hoại nền kinh tế của Việt Nam như thế nào trong những thời gian qua. Vào lúc mà kinh tế Việt Nam trông vào nông nghiệp, thì chúng ta thấy người Tàu (mà bây giờ ở trong nước gọi là Tàu khựa, hay Chệt, tỏ ý khinh miệt) đã tìm cách để phá hoại nền kinh tế nông nghiệp Việt Nam !

Vụ thứ nhất: Họ mua móng Trâu bằng một giá thật cao. Muốn có móng Trâu thì phải giết trâu làm thịt! Rồi lấy cái móng trâu bán cho người Tàu ! Khi mà trâu bị giết như vậy, thì làm gì có phương tiện để mà cày bừa, để mà trồng trọt cho các đồng ruộng của Việt Nam?

Vụ thứ hai: khi mà Tàu họ thấy kinh tế Việt Nam trồng loại cây kỹ nghệ rất cần thiết cho việc chế tạo dược phẩm, là hai loại cây nổi tiếng của Việt Nam là cây Hồi và cây Quế. Thì người Tàu họ mua rễ Hồi và rễ Quế với một giá cao ! Muốn có rễ thì chặt cây ! Như vậy là việc sản xuất Hồi và Quế không còn nữa!

Vụ thứ ba: là họ bán cho Việt Nam một loại ốc bươu vàng, và nói rằng loại ốc bươu này và nghĩ rằng loại ốc bươu này sản xuất rất nhanh, không phải tốn kém tiền mua cám mua thực phẩm cho nó. Nó tự lực cánh sinh, nó kiếm sống ngoài đồng. Thả xuống những con ốc bươu vàng đó chỉ trong vòng một thời gian ngắn là có thể thâu tóm chúng về sản xuất được. Nhưng mà, qua một vụ, thì người Việt Nam ở nông thôn thấy rằng những con ốc bươu vàng đó nó tàn phá lúa một cách kinh khủng ! Và nó sinh sản rất nhanh, thành ra sức phá hoại rất là nặng !

Đó là 3 chứng cớ, mà những người ở trong nước đều đã có kinh nghiệm về sự phá hoại nền nông nghiệp và kỹ nghệ của Việt Nam như thế nào !

Vụ thứ tư: Khi mà Việt Cộng lập một hàng rào hải quan, đánh thuế vào hàng sản xuất của Trung Cộng, thì người Tàu đình chỉ việc mua nhựa cao su của Việt Nam. Nhựa cây cao su lúc trước thì bán cho Tây phương, lúc sau người Tàu họ ký kết mua trực tiếp với Việt Nam. Chỉ trong một thời gian ngắn, là Việt Nam lao đao vì không bán được nhựa cao su cho Trung Cộng để chế tạo vỏ xe hơi vân vân.

Vụ thứ năm: Tất cả những biện pháp đó là những mánh khoé mà người Trung Cộng tìm đủ mọi cách để làm áp lực đối với Việt Nam. Họ làm như vậy để chèn ép và giết các hàng sản xuất nội địa của Việt Nam. Khi mà các trường Việt Nam ra lệnh cho học sinh phải mặc đồng phục, thì các xưởng dệt ở Nam Định sản xuất vải rất nhiều. Hàng vải của Việt Nam cũng khá tốt. Thí dụ, độ $1000 thì đủ may một bộ đồng phục. Thì người Trung Hoa đã cạnh tranh bằng cách họ may sẵn, và họ bán với giá còn rẻ hơn mua vải may đồng phục. Để tìm cách giết các hàng dệt của Việt Nam.

Vụ thứ sáu: Thêm nữa, những hàng hóa về thực phẩm của Trung cộng đưa sang Việt Nam nhiều khi nó rất là độc hại. Độc hại vì những thực phẩm đó có những hóa chất. Thí dụ như sữa có melamin, hoa quả có phun các hoá chất vào trông bề ngoài rất tươi tốt nhưng khi bóc vỏ ra thì trong ruột thối ủng, không thể dùng được !

Những cái hộp sơn của Trung Quốc chứa rất nhiều chì. Những chì ở trong sơn đó đem sử dụng thì nó rất là hại cho người tiêu dùng. Rồi chúng ta thấy có một thời kỳ họ đưa lên Internet các đôi dép của Trung Cộng bán giá rất rẻ, nhưng mà đi những đôi dép đó thì bàn chân người ta lở lói ra! Thành ra chúng ta thấy hàng hóa của Trung Quốc có hại cho sức khoẻ, và cái mục đích cao hơn của họ là muốn giết chết các hàng nội địa, để cho kinh tế ở trong nước của Việt Nam không thể phát triển được!
Cộng sản Hà Nội từ lâu khuất phục Trung Quốc !

Nhà cầm quyền, nếu khôn ngoan thông minh và sáng suốt thì sẽ phải ngăn cản. Nhưng mà Hà Nội thì đã từ lâu khuất phục Trung Quốc. Sự khuất phục đó, kể từ khi mà cuộc chiến tranh Việt Pháp từ năm 1946 tới 1954 đã cho thấy rõ sự khuất phục đó như thế nào !
Năm 1950, chiến dịch Cao Bắc Lạng mở ra, lúc trước, biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam đóng kín. Nhưng khi Trung Cộng chiếm được toàn thể Hoa Lục vào năm 1949, thì biên giới đó được mở ra, và Hồ chí minh đã sang Trung Quốc để cầu cứu.


Lời của một lão trượng khả kính (trong cuộc hội luận về tình hình đất nước VN): Tên ác qủy râu xanh mặt dơi tai chuột mắt ốc nhồi Nguyễn Sinh Cung, tức Nguyễn Tất Thành, tức Nguyễn Văn Ba, là một tên lưu manh, bất lương đệ nhất hạng trong lịch sử Việt Nam, đạo danh và đạo văn, chôm bút danh Nguyễn Ái Quốc, tên dùng chung cho những nhà cách mạng Việt lưu vong tại Pháp: Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, … và chôm luôn bài viết BẢN ÁN THỰC DÂN PHÁP của các vị này, y cũng chôm bút danh Hồ Chí Minh, và tập thơ Ngục Trung Nhật Ký của một tù nhân già, người Tàu họ Lý, ở tù trước y 10 năm, thời gian ở tù hơn 1 năm (từ 29-8-1933 đến 10-09-1933,) bạn thân lâu đời của tướng QDĐ Tàu Lương Hoa Thịnh, trong khi Nguyễn Sinh Cung MÃI ĐẾN 10 NĂM SAU chỉ bị giam giữ 62 ngày. Khi ra tù, hắn trốn tránh dưới cái tên ăn cắp sau cùng là Hồ Chí Minh, (theo tiết lộ của Nguyễn đình Thi, một thi văn nô.) Con ác qủy râu xanh Nguyễn Sinh Cung là đại thủ phạm, đại ác đồ, đệ nhất đại tội đồ trong lịch sử của dân tộc Việt Nam:

- Đấu Tố Cải Cách Ruộng Đất: giết chết TỪ 172,008 người, trong đó 123,266 người bi giết OAN !!! (Tài liệu Việt cộng: cuốn Lịch sử kinh tế Việt Nam 1945-2000 tập 2, xuất bản tại Hà Nội, 2004, viết về giai đoạn 1955-1975, tại Miền Bắc) ĐẾN 500,000 người (theo ước tính của nhà văn Vũ Thư Hiên trong cuốn Đêm Giữa Ban Ngày chỉ tiêu phải thanh toán số địa chủ cho bằng được trong công tác đấu tố và giết chết là 5% dân số 10 triệu người ở Miền Bắc lúc bấy giờ.)

- Trận tấn công Tết Mậu Thân 1968 vào giờ giao thừa qua tiếng thét “TIẾN LÊN !” của con qủy Nguyễn Sinh Cung trong bài thơ Chúc Xuân: kết quả: VNCH có gần 5 ngàn quân nhân tử trận, 14,300 thường dân bị tử thương, Việt cộng hai miền Nam Bắc trên 100 ngàn tên chết và mất tích. Chỉ hai tiếng ra lệnh của con ác quỷ râu xanh Nguyễn Sinh Cung, tức Hồ quốc tặc, mà trên dưới 100 ngàn mạng người tiêu vong, không kể số bị thương của cả 2 bên tham chiến lên đến hàng trăm ngàn người.

- Cuộc chiến Nam Bắc 1954-1975 do Hồ quốc tặc và bọn đồ tể cộng sản chủ xướng và phát động theo lệnh cộng sản Nga-Hoa đã nướng quân dân 2 miền từ 5 đến 10 triệu (10 triệu là con số do chính tên đầu lãnh đồ tể Việt cộng Phạm Văn Đồng tuyên bố.)

Trong suốt hai ngàn năm dựng nước và giữ nước, dân tộc Việt Nam chưa bao giờ gặp một bọn thống trị nào bạo tàn như tên Hồ quốc tặc và bè lũ ác qủy tham tàn bán nước Việt gian cộng sản. Tội ác của chúng chất thành núi, thành biển.


Nhân dân và lịch sử dân tộc Việt ĐỜI ĐỜI NGUYỀN RỦA tên ác qủy Nguyễn Sinh Cung tức Hồ Chí Minh và bọn sát thủ Cộng Sản Việt Gian.”
(NTD bút ghi, xem thêm “link” bên dưới)

Chân Dung "bác" Hồ (của Kiều Phong)
Sự Thật Về Hồ Chí Minh (video, PTQDDTTS)

Hồ chí minh đã đích thân yêu cầu Mao trạch đông cử tướng Trần Canh sang Việt Nam để làm cố vấn quân sự, cùng với một số các tướng khác như Lã quý ba, Vi quốc thanh vân vân...Nhờ đường biên giới khai thông, chiến dịch Cao Bắc Lạng đã nổ ra, và sau đó thì hai viên đại tá Pháp là Le Page và Charton đã bị bắt làm tù binh. Chiến dịch Cao Bắc Lạng đó khởi đầu cho sự khống chế của Trung Cộng về phương diện quân sự. Tất cả những chiến dịch lớn nhỏ đều phải thông qua sự quyết định của bản quân đội Trung Quốc, và nhiều khi chính đích thân Mao trạch đông ra lệnh.

Cho nên, kể từ 1950, ta có thể nói rằng Việt Nam đã bị Trung Cộng khuất phục. Rồi sau năm 1954, thì cũng người Tàu không muốn cho Việt Nam thống nhất. Trong Hội nghị Genève đó, chính Chu Ân Lai đã đạo diễn, và để cho Phạm văn đồng phải ký công nhận đường ranh giới Việt Nam chia đôi ở vĩ tuyến 17.

Rồi đến năm 1979, chúng ta thấy trận chiến biên giới, nói cho đúng là cuộc xâm lăng của Trung Cộng vào các tỉnh ở miền Bắc Việt Nam, Cao Bằng, Bắc Cạn, Lạng Sơn, Lào Cay vân vân. Theo Đặng Tiểu Bình, thì đó là đã dạy cho Việt Nam một bài học.

Rồi trước khi miền Nam sụp đổ năm 1975, thì năm 1974, hải quân Trung Cộng đã đánh chiếm Hoàng Sa của Việt Nam Cộng Hòa. Rồi năm 1988 thì đến lượt Trường Sa cũng bị Trung Cộng xua quân chiếm một số đảo.


Việt Nam quê hương mến yêu

Đến Hiệp ước 1999 và Hiệp ước năm 2000 phân chia địa giới ở đất liền cũng như là ở hải phận Biển Đông, thì chúng ta thấy rằng người Trung Hoa luôn luôn tìm cách lấn chiếm Việt Nam. Khi thì mạnh, khi thì theo chiến dịch tằm ăn lá dâu. Gần đây thì có cái vụ khai thác bauxite để luyện thành nhôm, ở miền cao nguyên trung phần Việt Nam.

Người Tàu chiếm cao nguyên trung phần Việt Nam

Trong cuốn Bên Dòng Lịch Sử của Linh mục Cao văn Luận thì Linh Mục đã kể lại rằng năm 1948, khi mà Tổng Thống Ngô Đình Diệm hãy còn là một nhà chí sĩ, chưa có tham gia vào việc Nước, Lm Cao văn Luận lúc đó mới ở Pháp về, có lên Đà Lạt và gặp nhà chí sĩ Ngô Đình Diệm. Vào thời kỳ đó, chí sĩ Ngô Đình Diệm đã nói với Lm Cao văn Luận rằng: miền cao nguyên là miền đất chiến lược của Việt Nam, thế lực nào chiếm được miền cao nguyên trung phần Việt Nam thì sẽ khống chế được Đông Dương và cả Đông Nam Á nữa!

Cho nên sau này, khi mà cử Tướng Nguyễn Khánh hay là Tướng Tôn Thất Đính lên làm Tư Lệnh vùng cao nguyên, thì luôn luôn Tổng Thống Ngô Đình Diệm cũng như ông cố vấn Ngô Đình Nhu căn dặn: phải làm sao để giữ vững được miền cao nguyên Việt Nam.


Bọn Tàu Đỏ đang khai thác bauxite, tàn phá môi trường Việt Nam


Đến nay, thì Nguyễn tấn dũng, Nông đức mạnh đã ký kết để cho Trung Cộng khai thác bauxite ở Tây nguyên (cao nguyên trung phần)! Nhưng mà đâu có phải chỉ có chuyện khai thác bauxite không mà thôi! Đằng sau vụ khai thác bauxite có thể còn có các mỏ Uranium! Nhân viên khai thác của Trung Cộng là những chuyên viên về quân sự, về tình báo, về hoả tiễn. Đồng thời, họ âm mưu biến miền đất này thành ra đất của Trung Quốc.

Có những cái làng được lập nên, hoàn toàn do người Trung Hoa ở trong đó! Có các cửa tiệm hàng ăn, tiệm bách hoá, vân vân đều treo bảng hiệu bằng chữ Tàu ! Và nói tiếng Tàu! Không những thế, các đường phố nơi các thị trấn mới lập nên đó, mang những bảng chỉ đường cũng bằng tiếng Tàu luôn ! Khiến cho người ta có cảm tưởng đây là một thành phố Tàu ở trên đất Tây nguyên !

Các mối thầu lớn của Việt Nam bây giờ chẳng hạn như nhà máy điện, nhà máy thủy điện, những công trình lớn, là hầu hết đều do những hãng thầu Trung Quốc trúng thầu. Và khi mà những hàng Trung Quốc đó trúng thầu thì họ đưa các công nhân không chuyên môn sang. Những công nhân đó sang rất dễ dàng, bởi vì Việt Nam với Trung Quốc bây giờ qua lại không cần hộ chiếu. Không cần giấy thông hành. Và khi họ sang, họ tới ngay các trung tâm đó để họ biến thành công nhân, trong khi công nhân Việt Nam thất nghiệp rất nhiều.

Thành ra chúng ta đã mất quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, mất chủ quyền ở lãnh hải. Ngư dân của Việt Nam đánh cá đã nhiều lần bị tàu của Trung Cộng húc chìm. Họ bắt các tàu đánh cá của Việt Nam, đòi tiền chuộc, y như hành động của phường hải tặc.

Theo luật quốc tế, khi gặp cơn bão, các tàu thuyền vào núp ở các hải đảo, thì phải được bảo vệ. Nhưng hải quân Trung Quốc đã xua đuổi, không cho thuyền đánh cá của Việt Nam vào trú ẩn. Trong khi đó, thuyền đánh cá của các quốc gia khác thì được vào tự nhiên.

Lời kêu gọi của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ


Lời kêu gọi của Hòa Thượng Thích Quảng Độ không phải chỉ có mục đích đơn thuần là để bảo vệ sức khoẻ cho người dân Việt Nam bởi những hàng hóa độc hại của Trung Quốc, để bảo vệ nền kinh tế của Việt Nam, nhưng mà lời kêu gọi đó còn là đòn cảnh cáo đối với dân tộc ta, hiểu rằng nạn xâm lăng của Trung Quốc gần kề.

Nạn xâm lăng đó không phải bằng súng đạn, mà đây là cuộc xâm lăng không tiếng súng. Họ đưa người sang để lập nên những làng, những thành phố, thị trấn trong đó chỉ có người Trung Quốc. Và nhiều khi họ kết hôn với dân bản địa, để lần lần đồng hóa người Việt Nam.

Lời kêu gọi của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ còn là một biện pháp cứu nguy cho nền kinh tế Việt Nam. Khi nền kinh tế của Việt Nam độc lập, thì chúng ta mới có thể độc lập được về chính trị, về chủ quyền đất đai và lãnh thổ.

Từ lâu, người Việt Nam chúng ta đã bị người Tàu áp bức, chịu nhiều sự bất công đè nén. Việt Nam chưa bao giờ mạnh hơn Trung Quốc nhưng Tổ Tiên chúng ta đã khéo léo, khi thì cứng rắn, khi thì mềm dẽo, để giữ vững được nền độc lập của mình. Những cuộc chiến tranh xảy ra giữa Việt Nam và Trung Quốc, thì chúng ta đã giành được phần thắng. Một phần vì cuộc chiến tranh đó là cuộc chiến tranh tự vệ, cuộc chiến tranh giữa chính nghĩa và phi nghĩa, và chúng ta đã thắng.

Ảnh hưởng của lời kêu gọi của Hòa Thượng Thích Quảng Độ rất là quan trọng, đối với trong nước cũng như hải ngoại, tất cả toàn dân, nếu đồng tâm nhất trí không dùng hàng hóa của Trung Cộng, bởi vì Trung Cộng coi Việt Nam như là thứ bãi rác, tuôn các đồ phế thải. Những thứ hàng hóa mà các nước khác họ thải ra, họ không nhận. Bây giờ họ đưa vào Việt Nam.

Rồi họ dùng đủ mọi biện pháp cạnh tranh, dùng các giá rẻ mạt để mà khống chế hàng của Việt Nam. Thành ra, lời kêu gọi của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ giúp cho dân tộc chúng ta tỉnh ngộ hơn, mà không dùng hàng hóa của Trung Quốc.


Đại Hội Khoáng Đại Kỳ 4 của GHPGVNTN


Riêng ở hải ngoại này, ở trong Đại Hội Khoáng Đại kỳ 4 của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất tổ chức tại Hoa Kỳ vào ngày 10.10.2009, sau khi thuyết trình đoàn trình bày về lời kêu gọi tẩy chay hàng hóa Trung Quốc của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, thì tất cả những thành viên của 94 phái đoàn trên toàn quốc Hoa Kỳ về tham dự Đại Hội đã đồng thanh quyết nghị 3 điểm:


Điểm thứ nhất: Hoan nghênh và ký tên ủng hộ lời kêu gọi không dùng hàng hóa Trung Quốc, của Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ.

Điểm thứ hai: Khi trở về địa phương, các đơn vị Giáo Hội sẽ tiếp tục phong trào lấy chữ ký hậu thuẫn Lời Kêu Gọi.

Điểm thứ ba: Kể từ nay, những đại biểu của 94 phái đoàn ký tên vào, thì từ đây sẽ không mua hay dùng hàng Trung Quốc, cho tới khi nào nhà cầm quyền Bắc Kinh từ bỏ chủ trương xâm lăng lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam.

Đó là Quyết Nghị của 94 phái đoàn đại biểu tham dự Đại Hội Khoáng Đại kỳ 4 của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Tôi nghĩ rằng những nhà tu sĩ Việt Nam không phải là những người đi tu chỉ với cái ý tiêu cực, trốn nợ đời, vân vân. Mà luôn luôn là những nhà tu sĩ quan tâm tới việc sinh tồn của quốc gia, của Đất Nước. Chúng ta trong những thế kỷ trước đã có những thiền sư giúp cho các ông vua lập nên quốc gia, như thiền sư Vạn Hạnh, thiền sư Khuông Việt.


Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ và phái đoàn GHPGVNTN đang cứu trợ dân oan năm 2007 (Ngày và phái đoàn GHPGVNTN đến phát tiền và ủy lạo dân oan đang ăn chực nằm chờ trước cái gọi là Văn Phòng 2 Quốc Hội Việt Cộng tại 194 Hoàng Văn Thụ Gia Định)


Thì bây giờ ở thế kỷ thứ 21, chúng ta cũng vẫn có một nhà thiền sư nặng lòng với quốc gia, như Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ. Ngài ở trong tuổi già mà vẫn không ngưng quan tâm tới quốc gia đại sự, và nêu lên các lời kêu gọi này để giúp cho nhân dân ta tỉnh ngộ mà giữ vững được cái chí khí của mình. Giữ vững nền độc lập của mình, thưa quý vị và quý bạn.


Giáo sư Lưu Trung Khảo
Hải ngoại ngày 5.1.2010
http://audio.freevietnews.com/20100105_gsluutrungkhao.m3u



**************


5- Trại Súc Vật (The Animal Farm)

George Orwell (Phạm Minh Ngọc chuyển ngữ)


Lời giới thiệu của dịch giả:

Trại Súc Vật được in ở Anh ngày 17 tháng 8 năm 1945 và một năm sau thì được in ở Mỹ. Trước đó George Orwell đã cho xuất bản 9 đầu sách với tổng số bản in cả ở Anh và Mĩ là 195 500 cuốn. Sau chiến tranh thế giới thứ II do thiếu giấy nên số lượng bản in hạn chế, tuy vậy cho đến khi Orwell mất vào tháng giêng năm 1950 đã có tất cả 25 500 cuốn Trại Súc Vật được in ở Anh và 590 000 cuốn được in ở Mỹ. Điều đó nói lên thành công to lớn và ngay lập tức của tác phẩm. Sinh thời Orwell tác phẩm này đã được dịch ra tất cả các ngôn ngữ chính của châu Âu cũng như các thứ tiếng như Telugu (một dân tộc thuộc bắc Ấn Độ), Ba Tư, Aixlen và Ukraine. Sau hơn 50 năm kể từ lần xuất bản đầu tiên, tác phẩm đã được dịch ra 68 thứ tiếng trên thế giới và thuờng xuyên được tái bản. Trong lần bình chọn 100 tác phẩm hay nhất trong thế kỉ XX do nhà sách Random House tiến hành, Trại Súc Vật được xếp thứ 31.

Nhân kỉ niệm 100 năm ngày sinh của George Orwell chúng tôi xin giới thiệu Trại Súc Vật, một trong hai tác phẩm nổi tiếng nhất của ông với lời tựa cho lần xuất bản bằng tiếng Ukraine do chính Orwell viết. Lời tựa này được Orwell viết bằng tiếng Anh (bản gốc đã bị thất lạc), theo đề nghị của người tổ chức dịch thuật và phân phối tác phẩm này cho những người Ukraine chạy trốn chế độ Xô viết và sống trong các trại tạm cư do quân đội Anh và Mỹ thiết lập trên đất Đức. Lời tựa được dịch sang tiếng Ukraine dành cho lần xuất bản đầu tiên vào năm 1947, nhà sách Penguin Classic trong lần xuất bản năm 2000 đã cho dịch lại và in kèm với lời giới thiệu của Malcolm Bradbury.

Sau tác phẩm Trại Súc Vật, George Orwell còn viết một tác phẩm nổi tiếng 1984. Tác phẩm này nằm ở vị trí 13 trong bảng tổng sắp của nhà sách Randomhouse đã nói ở trên. Tin rằng một ngày gần đây tác phẩm bất hủ này cũng sẽ ra mắt độc giả tiếng Việt.

Phạm Minh Ngọc


LỜI TỰA của tác giả George Orwell
(Dành cho bản dịch tác phẩm TRẠI SÚC VẬT sang tiếng Ukraina)


Tôi được yêu cầu viết lời giới thiệu cho bản dịch tác phẩm Trại Súc Vật sang tiếng Ukraine. Tôi nhận thức rõ rằng tôi đang viết cho những độc giả mà tôi không có một chút hiểu biết nào và họ cũng chưa từng có cơ hội tìm hiểu tôi.

Trong lời giới thiệu chắc chắn các độc giả muốn tôi kể về quá trình sáng tác tác phẩm Trại Súc Vật, nhưng trước tiên tôi muốn tự kể về mình và những trải nghiệm đã dẫn tôi đến quan điểm chính trị hiện nay.

Tôi sinh năm 1903 tại Ấn Độ. Lúc đó cha tôi là một viên chức trong bộ máy hành chính Anh quốc ở đấy, gia đình tôi thuộc tầng lớp trung lưu gồm các quân nhân, tu sĩ, viên chức chính phủ, giáo sư, luật sư, bác sĩ v.v... Tôi tốt nghiệp trung học tại Eton, một trường công lập thuộc loại đắt nhất nước Anh thời đó. Nhưng tôi được vào học ở đây là do được nhận học bổng chứ cha tôi không thể có tiền để gửi tôi vào học những trường như thế.

Ngay sau khi thôi học (lúc đó tôi chưa đủ 20 tuổi) tôi đi Miến Điện và tham gia lực lượng cảnh sát Hoàng gia tại đây. Tôi làm ở đó năm năm. Việc này hoàn toàn không hợp với tôi, tôi trở nên căm ghét chủ nghĩa đế quốc mặc dù lúc đó tinh thần quốc gia ở Miến Điện chưa cao và quan hệ giữa người Anh và người Miến cũng chưa đến nỗi nào. Sau khi về lại Anh quốc vào năm 1927 tôi giải ngũ và bắt đầu viết văn.

Thời gian đầu không có thành công đáng kể nào. Trong những năm 1928-1929 tôi sống ở Paris, chuyên viết truyện ngắn và tiểu thuyết nhưng không có nhà xuất bản nào chịu in (tôi đã xé bỏ hết). Những năm sau đó tôi phải tay làm hàm nhai, đôi khi phải nhịn đói. Chỉ từ năm 1934 tới nay tôi mới sống được bằng ngòi bút. Trong thời gian này tôi đã sống nhiều tháng giữa những người nghèo khổ và bất hảo, ăn xin và ăn cắp tại những khu vực tồi tệ nhất của những khu phố nghèo.

Lúc đầu tôi phải nhập bọn với họ vì không có tiền, nhưng sau này tôi lại rất thích lối sống đó. Tôi đã dành nhiều tháng trời để nghiên cứu đời sống thợ mỏ ở miền Bắc nước Anh. Cho đến năm 1930 nói chung tôi vẫn chưa phải là người theo trường phái xã hội. Thực ra tôi vẫn chưa xác định được quan điểm chính trị của mình.Tôi trở thành người theo trường phái xã hội vì căm thù cách người ta đàn áp và khinh thường tầng lớp công nhân công nghiệp nghèo khổ chứ không phải vì thán phục xã hội theo kế hoạch hoá về mặt về mặt lí luận.

Tôi lập gia đình năm 1936. Cuộc nội chiến ở Tây Ban Nha nổ ra ngay trong những ngày đó. Hai vợ chồng tôi đều muốn đi Tây Ban Nha để chiến đấu cho chính phủ nước này. Chúng tôi sẵn sàng lên đường, sáu tháng sau đó, khi tôi viết xong cuốn sách mà tôi đã khởi sự từ trước. Tôi đã ở mặt trận Aragon gần Huesca sáu tháng liền, cho đến khi bị một phát đạn bắn tỉa xuyên qua cổ.

Trong giai đoạn đầu của cuộc chiến những người ngoại quốc hoàn toàn không hiểu được cuộc đấu tranh giữa các đảng phái ủng hộ chính phủ Tây Ban Nha. Do một loạt sự tình cờ, tôi không tham gia các Binh đoàn Quốc tế như đa số những người ngoại quốc khác mà chiến đấu trong hàng ngũ của lực lượng vũ trang POUM, đảng của những người theo phái Troskist Tây Ban Nha.

Vì vậy giữa năm 1947 khi những người Cộng sản nắm được quyền kiểm soát (hay một phần quyền kiểm soát) chính phủ Tây Ban Nha và bắt đầu săn đuổi những người Troskist thì cả hai vợ chồng tôi đều trở thành nạn nhân. Chúng tôi may mắn đi khỏi được Tây Ban Nha, thậm chí không bị bắt lần nào. Nhiều bạn bè của chúng tôi đã bị bắn bỏ, một số bị tù đày nhiều năm, số khác thì mất tích.

Những cuộc săn người ở Tây Ban Nha xảy ra đồng thời với những cuộc thanh trừng vĩ đại ở Liên Xô. Thực chất những vụ thanh trừng ở Tây Ban Nha và ở Nga chỉ là một (gọi là âm mưu với bọn phát xít) và nếu nói về Tây Ban Nha thì tôi có đầy đủ cơ sở để tin rằng đấy là những vụ kết án oan. Qua đó tôi đã nhận được một bài học đắt giá: nó dạy tôi rằng bộ máy tuyên truyền của chế độ toàn trị dễ dàng lèo lái dư luận ở những nước dân chủ đến mức nào.

Hai vợ chồng tôi đã chứng kiến những người vô tội bị quẳng vào nhà giam chỉ vì họ bị nghi là không theo đường lối chính thống. Khi trở về Anh chúng tôi thấy rất nhiều người thạo tin và nhạy bén tin vào những bản án kì quặc về âm mưu phản bội và phá hoại do báo chí tường thuật từ những vụ án ở Moscow.

Và tôi thực sự hiểu ra ảnh hưởng tiêu cực của huyền thoại Xô viết đối với phong trào xã hội ở phương Tây.

Đến đây tôi xin dừng lại một chút để trình bày thái độ của tôi đối với chế độ Xô viết.

Tôi chưa đến thăm Nga bao giờ và hiểu biết của tôi về nước Nga chỉ là kiến thức do thu lượm được từ báo chí, sách vở. Ngay cả nếu có đủ sức tôi cũng sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ của Liên Xô: tôi sẽ không kết án Stalin và các cộng sự của ông ta chỉ vì những phương pháp dã man và phi dân chủ của họ. Có thể là trong những điều kiện như thế, dù có muốn, họ cũng không thể hành động khác được. Nhưng mặt khác đối với tôi điều cực kì quan trọng là nhân dân Tây Âu phải nhận rõ chế độ Xô viết như nó đang là. Từ năm 1930 tôi nhìn thấy rất ít bằng chứng là Liên Xô đang tiến đến cái có thể thực sự gọi là Chủ nghĩa xã hội. Ngược lại, có những chỉ dấu rõ ràng rằng xã hội ấy đang chuyển hoá thành xã hội có tôn ti trật tự và những người cầm quyền, cũng như mọi giai cấp cầm quyền khác, chẳng thấy có lí do gì để rời bỏ quyền lực đã làm tôi choáng váng. Hơn nữa công nhân và trí thức ở những nước như Anh quốc lại không hiểu rằng Liên Xô hôm nay đã khác hẳn Liên Xô năm 1917. Một phần vì họ không chịu hiểu (nghĩa là họ muốn tin rằng có một nước xã hội chủ nghĩa quả thực đang tồn tại ở đâu đó), một phần vì họ quen với cuộc sống tự do và ôn hoà, họ không biết gì về chủ nghĩa toàn trị.

Cần phải nhớ rằng nước Anh chưa phải là nước hoàn toàn dân chủ. Đây vẫn là nước tư bản với những đặc quyền đặc lợi giai cấp (ngay cả bây giờ, sau cuộc chiến tranh có xu hướng làm cho mọi người bình đẳng hơn) và sự chênh lệch gay gắt về tài sản. Nhưng dù sao ở đây người dân đã có cuộc sống không có những xáo trộn lớn suốt mấy trăm năm qua, luật pháp tương đối công chính, tin tức và số liệu của chính quyền có thể tin được và cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng là người ta có thể giữ và ủng hộ quan điểm của thiểu số mà không bị bất kì đe dọa chết người nào. Trong hoàn cảnh như vậy người ta không thể nào hiểu được những hiện tượng như trại tập trung, cưỡng ép di cư hàng lọat, bỏ tù không cần xét xử, kiểm duyệt báo chí v.v... Tất cả những điều đọc được trên báo chí về những nước như Liên Xô được tự động phiên dịch sang các thuật ngữ của nước Anh và họ ngây thơ tin ngay những điều dối trá của bộ máy tuyên truyền của chế độ toàn trị đó. Cho đến năm 1939, và cả sau này nữa, đa số người Anh không hiểu được thực chất chế độ phát-xít ở Đức và nay họ cũng có ảo tưởng tương tự như vậy đối với Liên Xô.

Điều đó đặc biệt có hại đối với phong trào Xã hội Anh và gây hậu quả xấu đối với chính sách đối ngoại của nước Anh. Theo tôi, tin rằng nước Nga là nước xã hội chủ nghĩa và mọi hành vi của những người cầm quyền ở đó đều nên được tha thứ, nếu không nói là phải theo là sự phản bội đối với lí tưởng xã hội chủ nghĩa. Vì vậy trong mười năm gần đây tôi đã đi đến kết luận rằng việc phá tan huyền thoại Xô viết là việc làm vô cùng cần thiết nếu ta muốn tái sinh phong trào xã hội chủ nghĩa.
Ngay sau khi trở về từ Tây Ban Nha tôi đã nghĩ đến việc vạch trần huyền thoại Xô viết dưới dạng một câu chuyện dễ hiểu và dễ dịch sang các thứ tiếng khác. Nhưng chi tiết của câu chuyện vẫn chưa có, cho đến một hôm (khi đó tôi sống ở nông thôn) tôi trông thấy một cậu bé, khoảng mười tuổi, đang đánh một chiếc xe ngựa to trên một con đường hẹp, cứ mỗi lần con ngựa định quay ngang là cậu bé lại ra roi. Trong đầu tôi bỗng loé lên ý nghĩ rằng nếu loài vật nhận thức được sức mạnh của chúng thì con người không thể nào còn điều khiển được chúng nữa và con người bóc lột loài vật cũng hệt như các tầng lớp hữu sản bóc lột giai cấp vô sản vậy.

Tôi tiến hành phân tích học thuyết của Marx trên quan điểm của súc vật. Đối với loài vật thì rõ ràng là luận điểm về đấu tranh giai cấp giữa người với người chỉ là một sự lừa mị, vì mỗi khi cần bóc lột súc vật là tất cả mọi người lại đoàn kết với nhau để chống lại chúng: cuộc đấu tranh thực sự là cuộc đấu tranh giữa loài vật và loài người. Từ đây việc tạo ra tác phẩm không còn khó nữa. Tôi bận nhiều việc khác, không có thì giờ, cho nên mãi đến năm 1943 tôi vẫn chưa bắt đầu viết truyện này và cuối cùng tôi đã đưa thêm một số sự kiện, thí dụ như Hội nghị Teheran là sự kiện xảy ra trong thời gian tôi viết. Như vậy là đường hướng chính của câu chuyện đã nằm trong đầu tôi suốt sáu năm trước khi tôi thực sự đưa nó lên giấy.

Tôi không có ý bình luận tác phẩm, nếu tác phẩm không có sức thuyết phục thì có nghĩa là tác phẩm ấy đã thất bại. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh hai điểm: thứ nhất, mặc dù nhiều tình tiết được lấy từ lịch sử của cuộc Cách mạng Nga nhưng chúng chỉ có ý nghĩa tượng trưng và trật tự đã được thay đổi cho cân đối với cốt truyện. Điểm thứ hai thường bị các nhà phê bình bỏ qua, nguyên nhân có thể là vì tôi chưa nhấn đúng mức. Nhiều độc giả sau khi đọc xong có cảm tưởng rằng cuốn sách đã dừng lại ở sự hoà giải hoàn toàn giữa loài lợn và loài người. Nhưng đấy không phải là ý của tôi, ngược lại, tôi cố ý kết thúc ở chỗ chỉ rõ sự bất hoà, vì tôi viết chuyện này ngay sau Hội nghị Teheran, mọi người lúc đó đều nghĩ rằng Hội nghị này sẽ thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp nhất có thể giữa Liên Xô và phương Tây. Cá nhân tôi không tin rằng quan hệ tốt đẹp đó có thể kéo dài được lâu, và như các sự kiện cho thấy, tôi đã không lầm.

Tôi không biết phải nói gì thêm nữa. Nếu độc giả nào quan tâm đến cá nhân tôi thì tôi xin nói thêm rằng tôi đã goá vợ, hiện tôi đang sống với con trai ba tuổi, tôi là nhà văn chuyên nghiệp nhưng từ khi bắt đầu cuộc chiến thì tôi làm việc chủ yếu như một phóng viên. Tôi thường viết cho tờ Tribune, một tờ tuần báo đại diện cho phái tả của đảng Lao động.

Các cuốn sách sau đây của tôi có thể được độc giả quan tâm:
Những ngày ở Miến điện (câu chuyện về Miến điện),
Tưởng nhớ Catalonia (viết về những trải nghiệm của tôi trong cuộc nội chiến ở Tây Ban Nha)
và tác phẩm Phê bình (các bài viết về văn học đương đại Anh, được viết chủ yếu từ quan điểm xã hội học hơn là quan điểm thuần tuý văn chương).

1947
George Orwell



TRẠI SÚC VẬT


Chương 1:


Ông Jones, chủ Điền Trang đóng cửa chuồng gà, nhưng vì say quá nên quên đóng cửa chuồng lợn. Với chiếc đèn bão trong tay, đung đưa, khi sang phải, khi sang trái, ông lảo đảo đi qua sân, tới cửa sau thì lấy chân đạp ủng ra và bước vào bếp để uống nốt vại bia cuối cùng trong ngày rồi leo lên giường, nơi vợ ông, bà Jones đã ngáy khò khò.

Ngay khi đèn trong phòng ngủ vừa tắt, đây đó bỗng dậy lên những tiếng sột soạt, thì thầm. Ngày hôm đó có tin đồn rằng Thủ Lĩnh, một con lợn đực trắng, từng được huy chương trong một cuộc triển lãm, đêm hôm trước có một giấc mơ kì lạ và muốn kể cho mọi loài cùng nghe. Chúng thoả thuận với nhau là ngay sau khi ông Jones đi ngủ sẽ tập trung trong nhà kho lớn. Tất cả các con vật trong trang trại đều kính trọng Thủ Lĩnh (chúng gọi nó như vậy, mặc dù khi đi dự triển lãm nó mang tên Willingdon Điển Trai) và sẵn sàng hi sinh giấc ngủ để được nghe nó nói chuyện. Thủ Lĩnh ngồi trên một cái bục có nệm rơm phía trong cùng nhà kho, dưới ánh sáng của chiếc đèn bão treo trên xà nhà. Nó đã mười hai tuổi, mặc dù thời gian gần đây có béo thêm, với những chiếc răng nanh thò cả ra, nhưng trông nó vẫn có vẻ tiên phong đạo cốt, phúc hậu. Những con khác bắt đầu lục tục kéo tới, mỗi con tìm một chỗ ngồi thuận lợi. Đầu tiên là ba con chó Bluebell, Jessie và Pincher, sau đó là lũ lợn; chúng ngồi trên đống rơm phía trước bục. Lũ gà leo lên bậu cửa sổ, đám bồ câu đậu trên rui mè, bọn bò và cừu nằm phía sau lũ lợn và bắt đầu công việc nhai lại của chúng. Hai con ngựa kéo xe tên là Chiến Sĩ và Bà Mập cùng vào, từ từ lại gần cái bục, trước mỗi bước chúng đều thận trọng quan sát để không giẫm bẹp một con thú nhỏ nào ở bên dưới lớp rơm. Bà Mập, một con ngựa cái trung niên hiền lành, thân hình đã sồ sề vì bốn lần sinh nở. Chiến Sĩ, một con tuấn mã cao đến gần hai mét và khoẻ bằng hai con ngựa khác. Vì có một vệt trắng dọc sống mũi nên trông nó có vẻ đần, thực ra cu cậu cũng không thuộc loại thông minh, nhưng bù lại, nó được các con khác tôn trọng vì tính kiên định và hay lam hay làm. Sau đó là đến con dê trắng tên là Mona và con lừa tên là Benjamin. Benjamin là con vật già nhất bọn, nhưng cũng là con xấu tính nhất. Benjamin ít nói, nhưng hễ mở miệng là y như rằng nó tìm cách giễu cợt, ví dụ có lần nó tuyên bố rằng Thượng Đế tạo cho nó cái đuôi để đuổi ruồi, nhưng giá đừng có cả đuôi lẫn ruồi thì còn thích hơn. Nó là con vật duy nhất không bao giờ cười. Nếu hỏi tại sao thì nó bảo: chẳng có lí do gì. Mặc dù vậy và tuy không nói ra nhưng nó rất trung thành với Chiến Sĩ, chủ nhật nào hai con cũng yên lặng gặm cỏ bên nhau ở bãi giữ ngựa phía sau khu vườn.

Hai con ngựa vừa nằm xuống thì bầy vịt con mồ côi lao vào nhà kho, chúng vừa kêu chiếp chiếp khe khẽ vừa chạy loanh quanh, mong tìm một chỗ an toàn. Bà Mập lấy chân trước khoanh thành một khu cho chúng, lũ vịt con mau chóng chui vào đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ngay trước khi buổi nói chuyện bắt đầu thì Mollie, một ả ngựa cái dốt nát, màu trắng, chuyên kéo chiếc xe nhỏ của ông Jones, vừa đi vừa nhai một cục đường, mới õng ẹo bước vào. Nó lập tức chiếm ngay vị trí phía trước cái bục và lắc lư bờm để mong những con khác chú ý đến dải ruy băng đỏ trang điểm trên đó. Cuối cùng là một con mèo, nó nhìn quanh và vẫn như mọi khi, cố tìm cho mình một chỗ thật ấm, rồi chen vào nằm giữa Chiến Sĩ và Bà Mập, chị chàng sung sướng phát ra những tiếng gừ… gừ… trong cổ họng, mặc Thủ Lĩnh muốn nói gì thì nói.

Thế là tất cả các con vật trong Điền Trang đã có mặt đầy đủ, chỉ trừ con quạ Moses, nó ngủ trên hàng rào ngay bên ngoài cửa sau. Khi Thủ Lĩnh thấy tất cả đã an vị và sẵn sàng lắng nghe thì húng hắng ho lấy giọng và bắt đầu:

"Thưa các đồng chí! Như các đồng chí đã biết, đêm qua tôi có một giấc mơ kì lạ. Nhưng tôi sẽ nói chuyện đó sau. Đầu tiên tôi muốn nói với các đồng chí một số việc hoàn toàn khác. Thưa các đồng chí, tôi nghĩ rằng tôi không ở lại với các đồng chí được bao lâu nữa, vì vậy tôi cho rằng trước khi chết mình phải có trách nhiệm chia sẻ với các đồng chí những kinh nghiệm mà tôi đã tích lũy được trong suốt cuộc đời mình. Tôi đã có một cuộc đời phải nói là dài và tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi nằm một mình trong chuồng, tôi nghĩ rằng tôi có thể nói là tôi hiểu đời không thua bất kì con vật nào trên thế gian này. Đó là điều tôi muốn nói với các đồng chí.

Bây giờ, thưa các đồng chí, thực chất đời sống của chúng ta là gì? Chúng ta hãy nhìn thẳng vào sự thật. Cuộc đời của chúng ta là khổ sai, khốn nạn và yểu mệnh. Chúng ta sinh ra, chúng ta được một khẩu phần vừa đủ để khỏi chết vì đói, những con nào có thể làm thì phải làm đến kiệt sức và khi không làm được nữa thì chúng ta bị giết một cách vô cùng dã man, tàn bạo. Không có con vật nào ở nước Anh này biết đến hạnh phúc và niềm vui ngay khi vừa tròn một tuổi. Không có con vật nào ở nước Anh này được tự do. Cuộc sống của loài vật là cuộc sống nghèo khổ và nô lệ: sự thật trần trụi là như thế đấy.

Nhưng đấy có phải là qui luật của tự nhiên không? Chả lẽ nước ta lại nghèo đến độ không nuôi nổi những động vật sống ở đây ư? Không, ngàn vạn lần không, thưa các đống chí. Đất Anh màu mỡ, thời tiết thuận hòa, thừa sức cung cấp thức ăn cho một số lượng động vật lớn hơn hiện nay rất nhiều. Chỉ nội cái trang trại của chúng ta đã có thể nuôi được một tá ngựa, hai chục bò, hàng trăm cừu và tất cả đều có thể sống trong tiện nghi và phẩm giá mà nay chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi. Thế thì tại sao chúng ta lại cứ tiếp tục sống trong điều kiện khốn nạn thế này? Bởi vì hầu như toàn bộ những gì chúng ta làm ra đều bị con người chiếm đoạt hết. Đấy là nguyên nhân tất cả các vấn nạn của chúng ta. Nói ngắn gọn bằng một từ là: Con Người. Con Người là kẻ thù của chúng ta. Nếu không còn người nữa thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không còn bị đói, không còn phải làm công việc khổ sai nữa.

Người là giống vật duy nhất chỉ ăn mà không làm. Người không làm ra sữa, không đẻ ra trứng, người không thể kéo cày, không chạy nhanh bằng thỏ. Nhưng nó lại là chủ của tất cả chúng ta. Nó bắt chúng ta làm việc, cướp lấy mọi thành quả lao động của chúng ta, chỉ cho chúng ta ăn vừa đủ để không chết đói mà thôi. Chúng ta phải cày bừa, phân chúng ta bón ruộng, thế mà chúng ta có gì? Chẳng có gì ngoài da bọc xương. Các đồng chí bò đang ngồi trước mặt tôi đây, năm vừa qua các đồng chí cho bao nhiêu lít sữa? Thế số sữa mà đáng lẽ dùng để nuôi các chú bò con ấy đi đâu? Kẻ thù của chúng ta đã uống đến giọt cuối cùng. Còn các bạn gà, năm vừa qua các bạn đã đẻ bao nhiêu trứng, trong đó có bao nhiêu quả nở thành gà con? Lão Jones và gia nhân đã mang ra chợ bán lấy tiền hết rồi. Bà Mập, bốn đứa con của bà, niềm vui và chốn nương tựa lúc tuổi cao bóng xế của bà đâu rồi? Chúng đã bị đem bán khi vừa tròn một tuổi, bà sẽ không bao giờ được gặp lại chúng nữa. Một khẩu phần ăn chết đói và cái chuồng, công cho bốn lần vượt cạn cũng như công việc đồng áng của bà chỉ có thế mà thôi !

Nhưng dù khốn nạn như thế chúng ta cũng có được sống trọn tuổi trời đâu. Riêng tôi thì chẳng có gì phải phàn nàn, vì thực ra tôi đã gặp may. Năm nay tôi đã mười hai tuổi rồi, tôi có hơn bốn trăm đứa con. Trời đất sinh ra giống lợn là như thế. Nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có con vật nào thoát khỏi lưỡi dao oan nghiệt. Tất cả các bạn lợn thịt đang ngồi trước mặt tôi đây, trong vòng một năm nữa tất cả các bạn sẽ phải từ giã cõi đời trên tấm phản mổ. Tất cả chúng ta, bò, lợn, gà, cừu, không ai trong chúng ta tránh khỏi cái kết cục khủng khiếp đó. Số phận của loài ngựa và loài chó cũng chẳng tốt đẹp hơn. Đồng chí Chiến Sĩ nữa, ngay khi cơ bắp của đồng chí vừa yếu đi thì lão Jones sẽ bán đồng chí cho lão mổ ngựa, hắn sẽ cắt cổ đồng chí rồi hầm dừ cho lũ chó săn ăn. Những con chó già, rụng răng sẽ bị lão Jones buộc một viên gạch vào cổ và quăng xuống hồ.

Thưa các đồng chí, chả lẽ các đồng chí không thấy rằng tất cả mọi khổ đau trong cuộc đời này của chúng ta chính là do con người mà ra hay sao? Nếu chúng ta loại bỏ được Con Người thì mọi thành quả lao động của chúng ta sẽ thuộc về chúng ta. Nếu làm được thế thì chỉ sau một đêm chúng ta sẽ trở nên giàu có và tự do. Thế thì chúng ta phải làm gì? Làm việc, không kể ngày đêm, cả bằng sức mạnh và tài năng để lật đổ ách thống trị của loài người! Khởi nghĩa! Các đồng chí - đấy là thông điệp của tôi. Tôi không biết khi nào thì cuộc Khởi Nghĩa sẽ xảy ra, có thể trong tuần tới, cũng có thể là một trăm năm nữa, nhưng tôi biết rõ, như tôi đang nhìn thấy những cọng rơm bên dưới chân tôi đây rằng sớm muộn gì rồi công bằng cũng sẽ được thiết lập. Các đồng chí hãy nghĩ đến điều đó trong suốt cuộc đời còn lại ngắn ngủi của mình! Ngoài ra, hãy chuyển thông điệp của tôi đến các thế hệ tương lai, để các thế hệ đó tiếp tục cuộc đấu tranh cho đến thắng lợi cuối cùng.

Các đồng chí hãy kiên định. Không được dao động. Đừng có nghe theo lời tuyên truyền rằng Con Người và các loài vật cùng có chung quyền lợi, rằng sự thịnh vượng của loài này cũng là sự thịnh vượng của loài kia. Bịp bợm hết. Con Người không quan tâm đến quyền lợi của ai, nó chỉ quan tâm đến chính nó mà thôi. Các loài vật chúng ta phải đoàn kết nhất trí, phải có tinh thần đồng chí trong cuộc đấu tranh này. Tất cả loài người đều là kẻ thù. Tất cả các con vật đều là đồng chí."

Đúng lúc đó thì tiếng ồn ào nổi lên. Chả là trong khi Thủ Lĩnh đang nói thì có bốn con chuột cống bò ra khỏi hang và cũng đến nghe. Mấy con chó đã trông thấy và may là lũ chuột kịp chạy vào hang, không thì đã mất mạng rồi. Thủ Lĩnh phải giơ chân lên đề nghị im lặng.

"Thưa các đồng chí", nó nói, "có một vấn đề cần phải giải quyết. Những con thú hoang như chuột cống và thỏ, chúng là bạn hay là kẻ thù của chúng ta? Đề nghị biểu quyết. Tôi xin đặt vấn đề với hội nghị như sau: Chuột có phải là đồng chí không ?"

Cuộc bỏ phiếu được thực hiện ngay, đa số tán thành coi chuột là đồng chí. Chỉ có bốn phiếu chống, đấy là ba con chó và một con mèo, nhưng sau này mới phát hiện ra rằng mèo ta bỏ cả phiếu thuận lẫn phiếu chống. Thủ Lĩnh tiếp tục:

"Tôi xin nói thêm một chút nữa. Tôi chỉ muốn nhắc lại rằng nhiệm vụ của các đồng chí là phải luôn luôn tranh đấu với Con Người và tất cả những gì do nó tạo ra. Tất cả những loài hai chân đều là kẻ thù. Tất cả những loài bốn chân hoặc có cánh đều là bạn. Các đồng chí lại phải luôn luôn nhớ rằng chúng ta không được bắt chước loài người trong cuộc đấu tranh chống lại chúng. Ngay cả khi đã chiến thắng, chúng ta cũng không được tập nhiễm các thói xấu của chúng. Không có con vật nào được sống trong nhà, ngủ trên giường, mặc quần áo, uống rượu, hút thuốc, sử dụng tiền hoặc tham gia buôn bán. Tất cả phong tục của loài người đều là có hại. Quan trọng nhất là không con nào được áp chế con nào. Khoẻ cũng như yếu, thông minh tài trí cũng như bình thường, tất cả chúng ta đều là anh em. Không được giết hại lẫn nhau. Mọi con vật sinh ra đều bình đẳng.

Và bây giờ, thưa các đồng chí, tôi sẽ kể cho các đồng chí nghe giấc mơ của tôi tối hôm qua. Tôi không thể mô tả được. Tôi mơ thấy trái đất khi con người đã biến đi rồi. Giấc mơ này làm sống dậy trong trí tôi một việc như sau:

Cách đây đã lâu, khi tôi còn là một chú lợn nhỏ, mẹ tôi cùng với các cô bác lợn khác thường hát một bài hát có từ ngày xưa: họ chỉ nhớ nhạc điệu và ba từ đầu tiên thôi. Lúc bé tôi cũng thuộc nhạc điệu, nhưng tôi đã quên từ lâu. Thế mà đêm qua, trong giấc mơ, tôi đã nhớ lại tất cả, hơn thế nữa, tôi còn nhớ lại được cả lời bài hát, tôi tin chắc rằng ngày xưa các loài vật đã từng hát như thế, nhưng sau này họ quên và mấy thế hệ gần đây hoàn toàn không biết hát nữa. Bây giờ tôi sẽ hát cho các đồng chí nghe. Tôi đã già, giọng không còn trong, nhưng khi tôi dạy nhạc điệu cho các đồng chí thì các đồng chí sẽ hát hay hơn. Bài hát tên là: Súc Sinh Anh quốc".


Thủ lĩnh già hắng giọng và bắt đầu hát. Giọng đúng là đã khàn, nhưng nó hát cũng không đến nỗi tồi, giai điệu hỗn hợp giữa kiểu "Clementine" và "La Cucuracha". Lời bài hát như sau:

"Súc sinh Anh quốc Súc sinh muôn nơi Lắng nghe niềm vui mới Của một ngày mai sáng tươi Đồng cỏ núi đồi Mãi mãi xanh ngời Khi lũ người Không còn là ách trên vai Chạc, chạc không còn Cương, cương cũng không Roi vọt, chửi mắng Chỉ là quá khứ tối tăm Ta giàu, ta có Vườn cây, đồng lúa Đậu, sắn, ngô, khoai Là của chúng ta từ đây Mặt trời sáng soi Nước càng ngọt tươi Gió mát muôn đời Là ngày tự do tương lai Súc sinh Anh quốc Súc sinh muôn nơi Lắng nghe niềm vui mới Của một ngày mai sáng tươi" (1)

Bài hát đã làm cho lũ súc vật kích động tột độ. Một số con kịp bắt theo ngay trước khi Thủ lĩnh hát hết bài. Ngay những con ngu dốt nhất cũng nắm được nhạc điệu và thuộc mấy từ, còn những con thông minh hơn, như lũ chó và lũ lợn, thì thuộc lòng cả bài ngay trong vài phút đầu. Sau vài lần tập, cả trang trại đã cùng đồng ca được bài Súc Sinh Anh quốc. Mỗi loài hát một giọng, bò rống, chó sủa, cừu kêu be be, ngựa hí, vịt kêu cạp cạp. Chúng khoái bài hát đến độ hát liền một mạch năm lần và chúng có thể hát mãi như thế suốt đêm nếu không bị ngăn trở.


Đáng tiếc là tiềng ồn ào đã làm ông Jones thức giấc, ông bước xuống giường vì tin chắc là có một con cáo đã lọt vào sân. Ông tìm khẩu súng vẫn thường dựng ở góc phòng và bắn một lọat đạn ghém lên trời. Có mấy viên găm vào tường nhà kho và cuộc họp mau chóng kết thúc. Từng con quay về chỗ ngủ của mình. Gia cầm nhảy lên ổ, còn gia súc thì nằm xuống đống rơm và chẳng bao lâu sau cả trang trại đã chìm vào giấc ngủ.

Chú thích:

(1) Nguyên văn hai bài thơ "Súc Sinh Anh quốc":

Beasts of England

Beasts of England, beasts of Ireland,
Beasts of every land and clime,
Hearken to my joyful tidings
Of the golden future time.

Soon or late the day is coming,
Tyrant Man shall be o'erthrown,
And the fruitful fields of England
Shall be trod by beasts alone.

Rings shall vanish from our noses,
And the harness from our back,
Bit and spur shall rust forever,
Cruel whips no more shall crack.

Riches more than mind can picture,
Wheat and barley, oats and hay,
Clover, beans and mangel-wurzels
Shall be ours upon that day.

Bright will shine the fields of England,
Purer shall its waters be,
Sweeter yet shall blow its breezes
On the day that sets us free.

For that day we all must labour,
Though we die before it break;
Cows and horses, geese and turkeys,
All must toil for freedom's sake.

Beasts of England, beasts of Ireland,
Beasts of every land and clime,
Hearken well and spread my tidings
Of the golden future time.



*********