Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009



7- Những Mãnh Đời Vô Cùng Bất Hạnh Và Thương Tâm Ở Thiên Đường XHCN Việt Nam:
Chị 9 tuổi “làm mẹ” đứa em lên 2


Mẹ mất, đứa chị, Nguyễn Thị Hòa, 9 tuổi, trở thành “mẹ” của thằng em lên 2 Nguyễn Văn Hải.
(Ảnh: Thành Vinh/Dân Trí)

“Mẹ cháu trước khi mất đã trăn trối dù thế nào thì chị em cũng phải đùm bọc yêu thương nhau. Cháu van các bác, các dì đừng chia lìa chị em cháu.”
(Ảnh: luyenchuong.net)


VIỆT NAM (NV) - Trong cuộc sống hằng ngày, một đứa trẻ 9 tuổi có thể làm gì ngoài chuyện ăn học ? Một đứa trẻ 9 tuổi có cần sự thương yêu và bàn tay chăm sóc của mẹ cha, người lớn ? Hỏi cũng đã là trả lời. Thế nhưng, cuộc đời luôn chứa đầy những chữ “nhưng” nghiệt ngã, điều tưởng như hiển nhiên đó không đúng vào trường hợp của bé Nguyễn Thị Hòa ở xóm Ninh Gia, thôn Trung Hòa, xã Mai Trung, huyện Hiệp Hòa, Bắc Giang.

Ngay từ lúc 8 tuổi, Hòa đã phải trở thành "người mẹ" chăm sóc đứa em 17 tháng và ông ngoại bị bệnh lú lẫn của mình. Theo chân bài báo kể về bé Hòa của các tác giả Mai Anh, Thành Vinh, Sông Lam trên báo Dân Trí, tôi đọc đi đọc lại không biết bao lần câu chuyện tưởng như không thể nào tồn tại được ở thế kỷ 21 này.

Những đứa con không cha và người mẹ vắng số

Năm 1999, Hòa ra đời không hề biết mặt cha mình là ai. Mẹ Hòa bệnh xơ gan cổ chướng, sau một thời gian uống thuốc nam, bệnh giảm. Năm Hòa lên 7, mẹ sinh thêm em Nguyễn Văn Hải, cũng không có người để gọi tiếng “ba.”

Cuộc sống của ba mẹ con Hòa vốn đã nghèo nàn, tù túng nay càng chật vật bởi người mẹ mắc thêm chứng bệnh suy tim, chỉ có thể nằm yên một chỗ. Ðôi vai đứa bé chỉ vừa 7 tuổi phải cõng trên mình việc nhà lẫn việc đồng.

Cái khắc nghiệt của số phận đôi khi chỉ chực chờ dìm người ta xuống tận cùng của bất hạnh thì mới cam. Căn bệnh tim đã cướp mất luôn người mẹ của hai đứa trẻ không cha vào một ngày cuối năm 2008.

Lời trăn trối của mẹ

Mẹ mất, đứa chị 9 tuổi trở thành “mẹ” của thằng em lên 2. Không chỉ vậy, Hòa còn phải lo luôn cho ông ngoại đã 76 tuổi, mắt mờ, tai điếc, suốt ngày lẩn thẩn trong nhà.

Trong đầu óc non nớt của bé Hòa không hề có hình ảnh của công chúa, bà tiên trong những câu chuyện thần thoại, mà chỉ tồn tại nỗi ám ảnh, “Sợ bị đói. Từ khi mẹ mất đến giờ nhà chẳng có gì để ăn, xin của các bác các dì hàng xóm mãi người ta cũng chán.”

Người hàng xóm của bé Hòa nói với phóng viên báo Dân Trí, “Mẹ chúng nó mất sớm, đứa lớn lo cho mình chẳng nổi lại còn "vác" thêm 2 miệng ăn. Chứng kiến những buổi tối chúng không ngủ được vì đói, thằng em khóc lóc suốt đêm đòi mẹ, chị dỗ em chẳng nổi, rồi cả 2 chị em ngồi ôm nhau khóc tới sáng. Trông tội lắm.”

Thiếu tình thương cha mẹ, hai chị em Hòa luôn quấn quýt bên nhau. Chính vì vậy, khi thấy hoàn cảnh túng bấn của chúng, họ hàng định “bán” em Hải cho người ta nuôi, Hòa bật khóc, “Mẹ cháu trước khi mất đã trăn trối dù thế nào thì chị em cũng phải đùm bọc yêu thương nhau. Cháu van các bác, các dì đừng chia lìa chị em cháu.”

Tương lai phía trước

Trước tình cảnh đó, một người cậu ruột của Hòa là ông Nguyễn Văn Bình đã đồng ý nhận bé Hải về nuôi. Ông Bình làm nghề chạy xe ôm, vợ bán rau, có 4 người con. Gia đình ông cũng túng quẫn, nợ nần chồng chất, căn nhà đang ở đã bị thế chấp cho ngân hàng từ năm 2008. Nhưng, “Thôi thì dù có khó khăn mấy tôi cũng cố để nuôi cháu, dù sao nó cũng là máu mủ em gái mình,” ông Bình nói trong tiếng thở dài.

Khi bài báo này chuẩn bị lên khuôn, tôi nhận được tin sau khi câu chuyện của hai chị em Hòa-Hải được một số người biết và gửi tiền giúp đỡ, ông Bình đã đồng ý nhận luôn bé Hòa về nuôi để hai chị em được ở cạnh nhau.

Một ít tia sáng đã le lói, nhưng liệu có hy vọng dài lâu?

Thôi thì chỉ cầu mong, ít ra trong những khi đêm về, hai chị em côi cút ôm nhau khóc mẹ vẫn còn có tiếng dỗ dành... (N.L.) Bảo Ân kính chuyển đến quý độc giả trong và ngoài nước thông tin này, cầu xin quý vị rũ lòng thương xót mà trợ giúp cho những mãnh đời vô cùng bất hạnh này...

Đa tạ

Nguyễn Phúc Bảo Ân


VIỆT NAM: VÙNG TRỜI ĐAU THƯƠNG VÀ UẤT HẬN

Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng"
Và lớn lên khi đất nước "thanh bình"
Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh
Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại

Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy
Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn
Đường chiều về leo lét ánh tà buông:
- "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !"

Sáng đi học bụng em còn thấy đói
Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ
Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?"
Cô bảo:-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' !"

Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi
"CHIẾN THẮNG" gì ? Sao khổ qúa đời tôi,
Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế !

Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế :

Trời quê hương còn đó áng mây buồn
Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương
Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh !

Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG"

Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ?
Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay ?
Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch ! ?

Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?"
"Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ?
"Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa"
Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế !

Nước Việt thụt lùi bao thế hệ !
Từ môi sinh cho đến đạo làm người:
Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi
Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!

Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được
Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương
Hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương
Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu !

Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu
Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu
Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu ?
Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !

Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm
Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên !
Dành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN !
Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản !

Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng

Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên
Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền
Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG !

Hương Sài-Gòn


**********************************

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét